VI THUỲ LINH (Hà Nội)
Biên niên trắng
Thả vó lên trời ngước ngắm sao rơi
Khi kề bên nhau chật lòng Hà Nội
Con đường đẹp nhất Ái thành
Biệt thự cổ sơn áo vàng nhớ thuở vàng son chưa xưa
Những cây cổ thụ cựa lớp vỏ thân già
Chưa từng quàng tay ôm thử
Tuổi cây tính bằng thớ gỗ
Hay thời gian đo qua màu lá luân lưu
Thì vỉa hè ba hàng cây đang nhìn đôi ta
Giữ cho mình kỷ niệm xuân sắc
Thì tàng xanh đang quang hợp tóc ta
Hơi thở anh thấm da em hương lịm
Tiếng ve làm bè trên đường Hoàng Diệu
Cho anh kể về tháng năm tuổi trẻ
Những mùa thu nước Nga đếm tiệc lá bồi hồi
Bóng các vị vua, hoàng hậu, những triều đình
Còn vương vấn vùng thiêng Hoàng thành
Còn vô vàn bí ẩn cất trong lòng đất
Còn vô biên mật ngôn chưa tường tận
Mà anh xuyên - không, nối hết đỉnh mọi thời
Trung tâm địa linh giữ hình ảnh chúng mình
Linh trao tình vòng tay lịch sử
Thú vị khi cố ý nhầm thời gian - không gian
Sáng hạ non sương - mưa nhòa mọi ngả
Không cần kính cách âm, vì em đâu để tâm các đường âm thanh náo động
Khi bên anh, em chỉ nghe âm sắc anh dù chất đầy khoảng lặng
Ánh mắt đan lưới thả đáy trời
Đang buông xuống thân đêm trĩu vó
Một quá sức đợi chờ những quá sức căng tơ
Đang rướm cánh, cánh sao lấp ánh
Nóng từng nguyên tử trong ta
Lớp da mơ hồ niên đại
Thế giới là bảng màu khổng lồ có hai người không phai sắc được
Trong đêm trong phòng trắng trong oải hương bạch lạp
Cặm cụi nhuộm nhau
Nhuộm Hà Nội vào miền thơ thẳm!