NGŨ HÀNH SƠN
Đà Lạt chiều thơ
Chiều cao nguyên,
Chiều bình yên
Em kiêu sa khoe sắc ảo huyền
Dát vàng lóng lánh ru chiều vắng
Tóc mềm trinh nữ khẽ chao nghiêng...
Phố núi ta về nay có em
Miên man gối mộng cánh tay mềm
Uống say giọt nắng hoàng hôn tím
Hớp ánh trăng vàng... đợi bóng đêm...
Ta say Đà Lạt những chiều thơ
Áo mộng hồ xuân sương phủ mờ
Như cánh chim trời từ xa thẳm
Bàng hoàng sa bóng giữa cơn mơ...
Đà Lạt ơi!
Có tự bao giờ?.../.