PHẠM ĐĂNG SƯƠNG (Thanh Hóa)
Đà Lạt và anh
Em yêu Đà Lạt và anh
Như em yêu mỗi trong lành ban mai
Thơm như hương nhụy hoa nhài
Anh mang nỗi nhớ rộng dài trong em.
Lần đầu như đã thân quen
Vùi trong tóc rối càng thêm ấm nồng
Se se gió lạnh ngoài song
Em say đắm mãi trong vòng tay anh
Yêu cơn gió thổi mong manh
Cơn mưa phố núi tan nhanh cuối đường
Hoa đằm hương sắc trong sương
Ngân nga trầm bổng tiếng chuông nhà thờ.
Muôn ngàn cảnh đẹp nên thơ
Mênh mang gió hát bên hồ Xuân Hương
Thương anh vất vả dặm trường
Càng yêu Đà Lạt càng thương anh nhiều
Phố rừng ơi! Biết bao điều
Tâm can hoang hoải những chiều nhớ anh./.