TẠ THỊ NGỌC HIỀN
Đạ Tẻh chợt rét về
Đà Tẻh xuân này se lạnh, em phong phanh cánh áo trần vai
Anh thì thầm- hãy sát vào nhau cho ấm
Em thẹn - Kìa! Đường xuân đông lắm!
Quảng Trường, nhộn nhịp vui xuân
Anh khéo thế, mắt tìm quanh, ghế đá
Ngồi bên nhau, tay ấm anh cầm
Biết là “khéo”, cũng rộn ràng nhịp đập
Nép vai người, len lỏi rét vào tim
Vẫn biết, không đến nỗi gì... nhưng cứ ngỡ còn đông
Gió xuân lao xao bồng bềnh tóc dựa
Bờ vai anh sẽ một đời nương tựa
Anh thì thầm:
- Ra giêng... ta cưới nhau...!
Đạ Tẻh chợt rét về, xuân bỗng hay hay
Chút rét làm cho má hồng nắng ấm
Sớm cuối năm, trao em chiếc khăn quàng mua chợ sớm...
Đạ Tẻh mỗi xuân về có rét đâu
Mà xuân nay rét qua dài đến thế
Tây Nguyên bừng xanh bởi áo dài, khăn mới
Cảm ơn xuân đưa rét về cùng./.