NGŨ HÀNH SƠN
Đảo Bình Ba
Bình lặng giữa phong ba
Như bông hoa trổ nhụy
Đêm, biển ru vọng lời tri kỷ
Mênh mang trăng nước vơi đầy…
Ngày nắng vàng quyện trắng trời mây
Cho biển xanh trải thảm dày ngọc bích
Hoàng hôn buông an bình tĩnh mịch
Núi dang tay ôm eo biển vào lòng…
Nghe chim trời vỗ cánh giữa tầng không
Ru nhịp thở sóng hôn bờ cát trắng
Cho đảo Rùa trầm mình trong yên lặng
Rạn san hô trở giấc bãi Sa Huỳnh
Điện Quan Âm cao vút giữa hư linh
Đang lặng thinh nghe tiếng lòng nhân thế.
Mấy triệu năm cuộc đổi dời dâu bể
Tạc dáng hình đất nước nên thơ
Để thiên thu hùng vĩ vững cõi bờ
Và hiên ngang ngăn cuồng phong bão tố.
Những con người bình dị trong gian khổ
Trải gió sương dựng nên xóm nên làng
Sống yêu thương đùm bọc cưu mang
Lòng rộng mở như sóng tràn biển rộng.
Bình Ba ơi! Nơi trào dâng mạch sống
Hồn nước non vạn thuở mãi uy linh
Cho biển trời vang vọng khúc thanh bình
Hương của đất mặn mà tình của biển!