NGUYỄN THÁNH NGÃ
Đi máy bay và nghĩ
Bước lên máy bay
Với đôi cánh xé toang một vùng khí quyển
Mặt đất dưới chân mây bạc tóc đã nghìn đời...
Những dòng sông như rắn lượn
Nước chảy dưới mười nghìn mét vẫn còn reo
Tiếng reo của hạt phù sa ngày đêm bồi lắng
Dải đất hình chữ S đi như mũi tên xuyên qua bao triều đại
Găm vào tiếng sóng đại dương...
Những dãy núi như ngựa bầy tung vó
Tiếng hí vang lồng lộng mây trời
Bóng Phù Đổng Thiên Vương in xuống non sông
Vung gậy tre ùn ùn bao xác giặc
Cánh bay nghiêng
Núi sông vặn mình vững chắc
Bờ biển dài sóng vỗ
Những con đường như mạch máu chảy về tim
Những cánh đồng bồi hồi xanh mướt
Nói với mặt trời ý nghĩ của tia nắng xiên khoai
Đi máy bay và nghĩ
Thời gian là thước đo vô giá
Không gian là kho tàng vô tận
Chợt thương mặt đất vô biên
Đất như người mẹ
Nâng cánh cho con bay về tới chân trời
Để những chiều vàng ở lại
Hun hút bóng người trong thang ống trôi xa...