PHẠM XUÂN QUANG
Đừng hỏi
(Tặng thành phố tôi yêu)
Đừng hỏi vì sao tôi lại yêu em
Bởi không phải vì nụ cười tỏa nắng
Càng không phải vì làn da sương trắng
Cũng không vì ánh mắt tựa hồ thu...
Tôi yêu em chẳng bởi lý do gì
Cũng có thể là do vì tất cả
Vì nắng sáng tô ửng hồng đôi má
Và sương chiều nhuộm thắm mắt huyền mơ!
Tôi yêu em vì em chính là thơ
Em là nhạc, là ca từ, là họa...
Em là gió - gió từ miền yên ả
Em là hoa - hoa tỏa ngát hương đồng...
Tôi và em say đắm mối duyên nồng
Em thủ thỉ trao muôn ngàn tình tự
Em đằm thắm, em ngọt ngào ý tứ
Luôn dịu dàng ủ ấp trái tim tôi!
Đừng hỏi vì sao tôi yêu nhé, người ơi
Tôi không thể quên em dù một phút
Ngày đắm đuối, đêm mỏi mòn thao thức...
Em là người tình duy nhất - Đà Lạt ơi!/.