NGUYỄN THÁI HUYỀN
Em Kơ Lan!
Địch càn - vây mọi đường tiếp tế
Muối không lên, gạo chẳng lối về
Anh phơi nắng, cà răng để tóc
Vượt bao đèo, tìm đến buôn, mia…(1)
Anh với em tìm hoa của núi
Gùi phong lan, nắng tỏa hương thơm
Để hoa lại, đổi vài gói muối
Muối nuôi người quý tựa kim cương
Em lội suối nước vờn chân ngọc
Cá ngẩn ngơ vòng lại bơi sang
Lá bép (2), đọt hồng hồng mới nhú
Anh ngắm nhìn em hái sao nhanh
Hỏi tên em, em cười không nói
Mến thương em, anh đặt: Kơ Lan
Tìm đọt mây, củ mài em bới
Bên vai em nắng dệt ánh vàng
Ăn sắn khoai nhờ ai đưa tới?
Cho rau rừng, hạt muối nuôi quân
Ngọt bùi quên sao ngày cay đắng!
Đến buôn tìm - anh gọi Kơ Lan!
Giàng(3) ơi! Núi rừng đồi cây u ám
Nai ngẩn ng sắn lụi trên mia
Đây suối đầu nguồn, nơi em tắm
Địch đốt làng - dồn - bắt dân đi…
Địch giết em một người con gái
Tuổi trăng tròn dũng cảm đưa lương
Em ngã xuống cho rừng xanh biếc
Cho chuối thơm, lúa trổ, bắp vàng…
Tin thắng trận, đánh đồn, diệt ác
Có công em dân bản nuôi quân
Em châm lửa căm thù giết giặc
Bao đời sau vẫn nhớ Kơ Lan!
- Nương rẫy
- Lá nấu canh
- Trời