LÊ BÁ CẢNH
Em về phía biển
Em hãy về hôn sóng biển giùm anh
Những sóng nhỏ như môi em vừa hé
Hôn bờ cát mịn màng rạng ngời sức trẻ
Những tia hồng phớt nhẹ buổi hừng đông.
Em đi rồi xao xác cả triền thông
Sân trường vắng lá bạch đàn rơi rụng
Anh thơ thẩn một mình lẻ bóng
Dõi hồn theo một cánh chim chiều!
Em đi rồi ngỡ mang hết niềm yêu
Mang tâm tưởng anh chỉ còn phần xác
Cứ ước được trở thành con sóng bạc
Vỗ về em khúc hát êm đềm.
Em đi rồi Đà Lạt cứ triền miên
Mưa sùi sụt mấy ngày liền không nghỉ
Anh cứ hướng mắt nhìn phía bể
Ngóng một tia hồng xua bớt giá chiều đông!