TRẦN TUẤN HÙNG (Ninh Thuận)
Giãn cách
Quê hương tôi những ngày giãn cách
Covid phòng ngừa vắng ngắt bóng người
Phố thị, làng quê buồn tênh, hoang hoải
Quành quạch chuyền cành, xoải cánh vươn vai
Thỉnh thoảng giật mình còi xe cấp cứu
Rờn rợn da gà bao nỗi suy tư
Ngập ngừng, mở đọc trang tin nóng hổi
Covid tăng nhanh, toát lạnh mồ hôi
Dịch bệnh lây lan miền xuôi, miền ngược
Hà Nội, Sài Gòn... bối rối lòng tôi
Quanh quẩn trong nhà, nhớ cà phê thơm nức
Câu chuyện râm ran, rộn rã tiếng cười
Nhớ sóng biển nghe xôn xao bờ cát
Lọn tóc đuôi gà ngúng nguẩy ngang qua
Đủ cháy lòng nhớ nhung dào dạt
Lỡ nghiện rồi, biển có hiểu lòng ta
Nhớ câu lạc bộ những tháng ngày xa
Bạn hữu gặp nhau hoan hỉ, thi ca
Cầu thị, chân tình sẻ chia con chữ
Khuyến khích, động viên cất cánh vươn xa
Sau bão giông, nắng xanh trời ngày mới
Phố thị, làng quê rôm rả chuyện đời
Covid tan mau, bình thường cuộc sống
Bến đò xưa, khách tấp nập bên sông!./.