NGUYỄN THÀNH THIỆN
Giọt nắng ngày xuân
Nó lặng thầm bước vội giữa phố đông
Nghe man mát nỗi lòng người viễn xứ
Bao nhiêu năm mang kiếp đời lữ thứ
Bỏ quê nhà vượt sóng dữ trùng khơi
Ba mươi năm đã gần nửa cuộc đời
Nó buông lơi cả khoảng trời thơ mộng
Ở nơi đó những ngày còn bé bỏng
Thật ngọt ngào trong tiếng vọng hồn quê
Nhớ con đê ngày hai buổi đi về
Có đàn trâu chiều nhâm nhê nhai cỏ
Chiếc cầu tre lắc lư theo cơn gió
Vẫn tháng ngày bên sông nhỏ chờ ai
Nhớ mẹ quê còn thao thức đêm dài
Đường chỉ may trên đôi tay thoăn thoắt
Cho đàn con Tết về có áo mặc
Cho ngoại già thôi lạnh cắt ngày đông
Nhớ dáng cha ngày lam lũ trên đồng
Với ước mong lúa quằn bông ngậm sữa
Cho đời con ngày sau thôi khổ nữa
Mái tranh nghèo luôn ấm lửa yêu thương
Chiều cuối năm hoa nở thắm ven đường
Đàn trẻ con trong áo hường áo đỏ
Hương bánh mứt nhà ai bay theo gió
Mà ngọt ngào thơm hoa cỏ mùa xuân
Phía trời xa muôn tia sáng tưng bừng
Đêm trừ tịch mẹ mừng rơi nước mắt
Tết về rồi muôn ngàn hoa khoe sắc
Nắng dịu dàng vương trên mắt ngày xuân./.