PHẠM VĨNH
Hương nhụy
Nơi bốn mùa dìu dịu hương thu
Hương của tình yêu và nỗi nhớ
Sóng lăn tăn. Cánh chim. Bóng phố
Liễu thả tóc mềm hương vương bay
Xanh lụa con đường nghiêng neo bờ cây
Một lần đến để suốt đời duyên nợ
Những mối tình… Hẹn hò. Tao ngộ
Hương nhụy còn giăng mắc nỗi buồn vui
Hương nhụy nào của em và tôi
Trong dìu dịu gió thu gời gợi ấy
Gió chẳng thổi bùng lên lửa cháy
Mà lặng thầm sưởi ấm trái tình yêu
Gió mãi thu và hoa mãi thêu
Xuân Hương đấy mà mơ mơ thực thực
Cà phê giọt rơi vang vùng ký ức
Thấm qua hồn hương nhụy chẳng phôi pha!./.