HỒ THỤY MỸ HẠNH
Khi ta về
(Tặng các Y, bác sĩ BV PNT Đà Lạt)
Khi ta về sẽ nhớ lắm hàng cây
Ngoài cửa sổ vi vu đêm trở gió
Ngọn đèn mờ hắt hiu hành lang nhỏ
Và dưới kia thành phố ngủ say rồi.
Thời gian thì dài quá như ngừng trôi
Ta nằm nghe cơn đau trong thân thể
Căn phòng bệnh bao nhiêu ngày vẫn thế
Nhốt đêm dài trong bóng tối lặng im.
Khi ta về nắng có rớt bên thềm
Cho ta nhặt hong mùa đông đã tới
Bầu trời khuya những ánh sao vời vợi
Như muôn ngàn ngọn nến sáng lung linh.
Khi ta về sẽ nhớ những bình minh
Mặt trời thức chiếu ánh hồng rực rỡ
Không gian lạnh, màn sương còn bỡ ngỡ
Mà đất trời sao vẫn thấy cô liêu…
Khi ta về sẽ nhớ những buổi chiều
Ngoài cửa sổ hoàng hôn buông vội vã
Bệnh viện chìm vào bóng đêm yên ả
Ta lại nằm chờ giấc ngủ đi hoang…
Mười lăm ngày! Thân ta ngỡ mỏi mòn
Thời gian tưởng như dài hơn thập kỷ./.