HỒNG CHINH
Lâm Hà của em
Từ anh Thăng Long
Từ em Hà Nội
Tạm biệt thủ đô
Tạm biệt kinh kỳ
Tạm biệt nơi chôn nhau nguồn cội
Nghe lời Đảng gọi!
Cùng gái trai, bè bạn lên đường
Núi rừng Nam Tây Nguyên ngày ấy hoang vu
Còn đầy khó khăn, hiểm nguy
Còn tiếng voi réo, hổ gầm sau lùm cây, vách đá.
Đôi bàn tay anh
Đôi tay em chai phồng
Ròng rã tháng ngày phát nương, dọn rẫy
Đêm lán trại đơn sơ
Mưa hù, gió dọa
Giấc ngủ phập phồng lo sợ tai ương…
Khi mảnh đất rừng mang tên Lâm - Hà
Hai tiếng quê hương
Như nối hai đầu vào con tim yêu thương nhung nhớ.
Qua mấy mươi năm
Đi giữa Nam Ban bây giờ mượt xanh
Mà ngỡ về bên Sông Hồng phù sa màu mỡ
Qua phố Đinh Văn
Ngỡ Trúc Bạch, Tây Hồ…
Anh và em như cây kơ nia bám rễ sinh sôi trên đất Lâm Đồng
Uống mạch nước ngầm từ miền quê kiểng Bắc
Nhiều khi nhớ cố hương
Nhớ ba mươi sáu phố phường quay quắt
Không chịu nổi dưới chiều đêm trăng mắc
Anh dạo đàn khoan nhặt.
Em cứ ngân nga: "Người ơi! Người ở, đừng về”…