PHẠM VŨ
Màn đêm
Nếu cuộc đời không có màn đêm
Thì em ơi em chắc sẽ buồn lắm nhỉ
Tội ác trốn vào đâu
Những thiên tài lấy mênh mông đâu mà suy nghĩ
Âm mưu hết đen tối còn đâu
Bầu trời sao không còn ở trên đầu
Cả trăng nữa em làm sao thấy được
Không có màn đêm che đi từng bi kịch
Cuộc đời cũng sợ lắm em ơi
Chôn cất vào đâu những tội ác giết người
Khi tất cả lại rực ngời trong ánh sáng
Đến chân lý cũng không cần tìm kiếm
Giữa ban ngày hỏi còn giấu được chi
Đêm không có làm sao lắng nghe
Tiếng thổn thức của con tim khi nhớ về quá khứ
Hạnh phúc sẽ trôi đi không có nơi cất giữ
Tình yêu nào chẳng sinh nở trong đêm
Tuổi của cuộc đời cũng sẽ bị lãng quên
Bởi không có đêm sao còn gọi là ngày được
Các nhà thơ lấy yên tĩnh đâu mà mơ ước
Chính bài thơ này anh phải thức viết trong đêm
Còn điều này em nhớ không em
Khi anh hôn em lần đầu trong buổi chiều rực nắng
Em phải nhắm mắt vào - tạo một màn đêm rực sáng ở trong tim./.