TẠ BÁ HƯƠNG (Tuyên Quang)
Một thoáng Lang Biang
Cứ thấy nhớ một triền mưa bất chợt
Đổ trên tay anh hương sắc dã qùy vàng
Anh chưa đủ thấm sâu vào Đà Lạt
Để bao lần lỗi hẹn Lang Biang
Cứ thấy thiếu một ánh nhìn xa lắc
Một triền thông trong gió sớm đầu mùa
Chân bước vội như có ai thầm nhắc
Góc phố bên đường chưa kịp để già nua
Cứ thấy khát một triền xanh cỏ dại
Một tiếng còi tàu lặng lẽ dời sân
Dẫu cái rét có làm anh tê dại
Nhưng cao nguyên vẫn mê dụ cả trăm lần
Cứ thấy mất một điều gì chưa rõ
Một bờ sương... giăng mắc buổi ban đầu
Anh gói lại để thấy mình riêng có
Một bờ em hun hút ở trong nhau
Cứ thấy nợ những tên làng tên đất
Một Đam Rông với Bảo Lộc, Di Linh
Một Đạ Huoai hay với “Tuyệt tình cốc”
Một mái nhà sương khói rộn ràng lên
Mai ngược Bắc bao giờ anh trở lại
Một chớp mắt thôi cũng dằng dặc kiếp người
Sao nỗi nhớ cứ nảy mầm lên vươn mãi
Nhớ Lâm Đồng, nỗi nhớ chợt xanh tươi!