NGUYỄN THÁNH NGÃ
Mùa xuân bên khung cửa
Gió đông lùa
Những cành trơ trọi rẩy run
Bơ vơ chiếc lá
Bên khung cửa khép hờ
Vạt gió vắt qua suối tóc
Em cắm đóa hồng vào chiều Đà Lạt
Nỗi nhớ mênh mông
Nỗi nhớ không tên
Có ai ra đi
Và ai đó quay về
Ngồi nghe phím đàn gõ rét
Chiếc lá đeo đẳng
Chiếc lá không rơi
Như đợi điều gì ấm áp
Ngoài trời hoa đào đã thắp
Ngọn lửa trên không
Thung lũng bừng lên the thắt
Buổi chiều đã tắt
Nhưng trong mắt em ánh lên
Giọt sương trên đồi cỏ hồng
Nắm tay mùa xuân đi về thung lũng
Phía vầng dương
Chiếu qua rừng cây.../.