NGUYỄN THỊ PHƯƠNG LIÊN
Người lính với tháng tư
Ngoảnh qua, ngoảnh lại
Một tháng tư nữa bước qua đời tôi!
Chúng mình đã lội qua bao nhiêu tháng tư
đã bao mùa xuân đi hè tới
Những chiếc áo màu xanh cỏ úa
cũ kỹ, tranh nhau bạc màu hằn từng sợi vải!
Tháng tư...
Màu của năm tháng, màu thời gian đậu lên từng cọng tóc
Mắt, môi
thêm những hoa văn
Tháng tư, nghẹn lời người chiến sĩ
Tôi. Ba lô trở lại quê nhà
Bạn. Nằm lại rừng già nghe suối hát chim ca
Đắng ngắt tâm hồn kẻ còn người mất
Tháng tư ơi...
Đã bao lần cây rừng thay áo mới
Người nơi xa có nhớ
lối xưa về
Mỗi tháng tư khắc sâu những lời thề
Nghĩa đồng đội không khi nào quên được
Tim nhói đau ước thời gian quay ngược
Đưa chúng tôi về cái tuổi đôi mươi
Nhớ buổi hành quân, nhớ những nụ cười
Tiếng hát lính mình trèo qua bom đạn...
Tháng tư...
bao lần đến rồi đi
Nước mắt lăn dài suối rừng nhớ bạn
Thủy chung lính mình tình yêu vô hạn
Tháng tư thành
Bất tử với thời gian!