NGUYỄN THÁNH NGÃ
Nhà tôi ở Lâm Hà
Lâm Hà gánh hai đầu hai thị trấn
Ghé bờ vai Đức Trọng thuở khó khăn
Dốc Tám trăm đỡ Tân Hà đứng dậy
Dòng Đạ Dâng ôm Đinh Văn - Tân Văn...
Sông xẻ lòng vắt mình qua Cầu Máng
Tưới hai mùa cho lúa mượt đồng xanh
Thuở em bé cầm củ khoai đi học
Cha lợp nhà bằng mái lá Lán Tranh
Đất tình nghĩa thương vùng kinh tế mới
Người mang theo tên đất đặt tên làng
Cây cà phê đã trĩu cành chín bói
Hạt gạo đồng không bạc đãi khoai lang
Rừng hào phóng cho gỗ
Suối róc rách ủi an
Đá giữ chân cho cột
Chiếc dép nào không dính đất bazan?
Cứ mỗi sáng sương mù che ánh mắt
Tia mặt trời lại cúi xuống xòe tay
Hồn lưu dân cũng như hồn bản địa
Điệu chiêng dài, câu quan họ lá trầu cay...
Núi thao thức hóa Phú Sơn đèo dốc
Lời Nam Ban cuồn cuộn gọi Thác Voi
Để Đạ Đờn một mình chia hai dòng nước
Năm tháng hóa thành thơ lục bát có đôi
Nhớ con sông những mùa trời giáp Tết
Tôi đi xa nhưng lòng tôi không xa
Cây tình thương thuở tôi trồng còn đó
Nhà tôi ở Lâm Hà...