HUỲNH DŨNG NHÂN (TP. HCM)
Nhớ Đà Lạt
Nhớ gã đàn ông giấu sương mù trong tóc
Cô gái ươm hoa hồng trên đôi má tròn xinh
Những cây thông đứng tự tình với gió
Khói như mây trong hơi thở một mình
Nhớ Đà Lạt từ bên kia con dốc
Đôi mắt đen lúng liếng thật thà
Quán nhỏ em đong đầy thương nhớ
Tại khi xưa anh lỡ thấy nhành hoa
Dạo quanh phố tự thấy mình khó hiểu
Mà làm sao tìm được một mùi hương
Em rải hoa cho anh theo dấu nhé
Để anh tìm người chưa quen lỡ thương
Gió co ro để nắng tìm hơi ấm
Có điều gì rất khó gọi tên
Nhớ phố trong vườn, nhớ hồ bên núi
Nhớ một người anh gọi là em!