PHẠM ÁNH
Nhớ Đà Lạt
Nhớ Đà Lạt nhớ cái lạnh thương thương
củi ngo em chẻ nhỏ
khói sương ngập ngừng lối phố
tôi trầm tư ly cà phê
Đồi Cù xanh ánh mắt quen
tôi thơ thẩn tìm gì ngọn cỏ
hồ Xuân Hương xùng xình bỡ ngỡ
tôi mơ màng nhớ thương ai
Tóc em bay tha thước áo dài
chiều vắng một mình ngược dốc
thác Prenn
ai thả ven đồi chiếc áo bay
Ngã năm đại học mấy hàng cây
trái thông khô nghiêng chiều lãng đãng
chiều chạng vạng
lặng bên lòng nhớ thu xưa!