HẢI SƠN
Nhớ mùa hoa lau
Bông lau trắng tựa mây trời
Đường lên Đà Lạt núi đồi cheo leo
Rừng xanh núi đá tai mèo
Để ai lặn lội vượt đèo lên non
Mùa hoa lau nở mãi còn
Đồi hoa phủ kín lối mòn năm xưa
Mong manh nét đẹp hoang sơ
Cỏ lau mềm mại suối mơ thác tràn
Prenn thánh thót cung đàn
Tuyền Lâm mắt ngọc mơ màng chiều mưa
Cánh đồng lau khẽ đung đưa
Loài hoa trắng muốt gọi mùa nhớ thương
Um tùm lau mọc ven đường
Cho hồn bay bổng lạ thường đắm say
Nhớ người em gái chiều nay
Mà lòng tiếc nuối bao ngày tháng qua
Đâu đây phảng phất hương hoa
Lang thang thả bước hồn ta chạnh lòng
Sương chiều lảng bảng bềnh bồng
Ngẩn ngơ một thoáng cánh đồng cỏ lau!/.