MỘNG SINH
Nhớ và quên
Cùng nhiều bài ca không thể nào quên
Có không ít bài chẳng bao giờ nhớ
Bởi ca từ nhuộm nặng màu sách vở
Như khẩu hiệu hô xong là lịm tắt dần
Bài ca không quên tựa nước suối trong ngần
Êm đềm chảy vào sông ra biển
Ca từ đẹp như bình minh hiển hiện
Và âm thanh rung động tận đáy lòng
Còn những bài ca làm vội cho xong
Tác giả không thổn thức hồn để viết
Chỉ sáng theo đơn hàng quái kiệt
Náo loạn người nghe chốn hỗn độn thị trường.
Có những bài nền nhạc thật du dương
Nhưng lời ca hình như không phù hợp
Muốn đồng hành cùng quê hương đất nước
Chắc phải bỏ công chỉnh sửa ngôn từ
Mong nhiều bài ca như lời mẹ ru
Thức tỉnh nhân tâm, xây tình đồng loại
Nay xin góp một đôi lời vụng dại
Của kẻ biết nghe, không viết nhạc bao giờ./.