NGUYỄN ĐÌNH THĂNG
Nhớ về người mẹ
Có đi xa mới thấy đời quanh quẩn
Nợ quê hương chưa trả những vơi đầy
Tiếng chim vịt kêu trong đêm gọi bạn
Tuổi ấu thơ thời gợi nhớ đâu đây.
Cái rét ngọt đẽo tường rơm vách lở
Gió mùa đông hun hút héo chùm cau
Tấm áo mỏng che thân gầy mẹ vá
Bữa cơm chiều mẹ đợi bát canh rau.
Chùm sung chát bờ ao hôm trước
Mang về kho ngọt lịm tương Bần
Bát cơm cháy vét nồi niêu đất
Giọt nắng vàng rơi vãi ngoài sân.
Chiếc mo cau chiêm mẹ nắm
Hạt muối vừng trộn lẫn giọt mồ hôi
Theo tiếng gọi tòng quân đi cứu nước
Khi trở về bóng mẹ khuất… khôn nguôi.
Niềm thương nhớ cài lên ngực áo
Tấm huân chương lóng lánh bóng mẹ tôi
Xuân đất nước đã vẹn toàn thống nhất
Cánh cò bay… vọng tiếng hát trong tôi.
Lũy tre làng quanh năm ôm ấp
Cây si già, rễ bám đất xanh tươi
Chiếc cổng làng nghiêng nghiêng nón lá
Phiên chợ chiều… tôi nhớ lại mẹ tôi./.