PHẠM MINH CHÂU
Nợ chiều
Tôi nợ chiều một man mác Thu
một chút gió bềnh bồng lãng đãng
trời tan mây cuối mùa cơn mưa vắng
chớm đông rồi em đã lạnh chưa?
Tôi và chiều chầm chậm bước chân
đếm thời gian những nhịp trầm cay đắng
Em mùa thu, mùa thu mây trắng
tôi nợ chiều, chiều có nợ mùa thu?
Thu và chiều đã nợ gì nhau
mà sao gió cuối chiều thao thức
mây tóc bạc phía chân trời sắc xám
nắng hoàng hôn tôi nợ mãi màu chiều.