LÊ HÒA
Rồi Đà Lạt anh đi
Buổi chiều không còn là chiều nữa
Chỉ hai ta thênh thang bốn góc trời
Đồi. Gió. Mây. Sương. Tóc em mờ tỏ
Bay xòa. Tan loãng. Hoang mê
Rồi Đà Lạt anh đi
Cỏ xanh - mắt buồn thẳm
Em là gì khi tứ phía huyễn mơ
Rồi Đà Lạt anh đi
Em là ai? Không cần định nghĩa
Đốm sáng lân tinh đổ lòng chạng vạng
Đêm chưa hẳn đêm, ngày quá vãng. Ngày
Hơi ấm. Làn môi. Nét mày. Hư ảnh
Phân định nào cho thời khắc trăng rơi
Cứ để Đà Lạt trẻ măng
Như em, như anh. Như buổi chiều. Nông nổi
Như trái thông rơi ta giơ tay nắm vội
Cầm mà run…/.