TẠ THỊ NGỌC HIỀN
Thấp thoáng dãy mờ xa
Ta lại về Lâm Hà trong chiều xuân muộn
Bông giấy nhà ai tím cả cung đường.
Trời thu không rét, đâu mưa mà cứ thèm cánh khoác
Chợt yêu Lâm Hà nghiêng dáng bên hoa.
Ta yêu Lâm Hà trong thoáng trà thơm
Buổi sớm ấy khoe mình bên hoa tím
Rất hồn nhiên… mà xôn xao, bịn rịn
Hỏi cội nguồn ta có nợ quê hương?
Lâm Hà ơi! Thi thoảng lại gặp nhau
Mà đau đáu như “chốn về” với mẹ
Phải chăng “Nghĩa tình Trường Sơn” chẳng bao giờ cạn
Bởi tấc lòng thấp thoáng dãy mờ xa…