LÊ BÁ CẢNH
VI VÚT NGÀN THÔNG
Người Đà Lạt hiền hòa, thơm thảo thế
Giữa ngàn thông hồ dễ mấy trăm năm
Từ cao vời chót vót Lang Bian
Đâu cũng thấy thông rừng bát ngát.
Gỗ thông làm hộp đàn - ngân vang khúc hát
Giai điệu tình yêu dào dạt lứa đôi
Gió vi vu thông thốt thành lời
Đại hợp xướng không cần nhạc khí.
Thông với người - tri âm, tri kỷ
Hôm sớm có nhau không thể thay màu
Mưa nắng, bão giông vẫn vững bên nhau
Vóc dáng ngàn thông vươn cao ngạo nghễ.
Trụ giữa mù sa, hạn khan sá kể
Làm áo chở che - đất nẻ núi đồi
Chặn lũ rừng không xói lở cuốn trôi
Giữ yên ả, xanh tươi cuộc sống.
Làm trụ cột nhà, làm nơi mắc võng
Dựng vách ngăn tường hộp lứa đôi
Phòng cưới giường thông thơm ngát hương đời
Đêm hôn lễ sắc trời thông biếc.
Chạm bút lửa, tranh muôn hình trác tuyệt
Từ bàn tay điêu luyện nghệ nhân
Nâng tâm hồn, vóc dáng sức thanh tân
Nét hoa mĩ thêm yêu thành phố trẻ.
Rễ thông bám sâu vào lòng đất mẹ
Nhựa lên cành, hạt hé mở mầm xuân
Cứ hiên ngang, vững chải, lá tươi nhuần
Qua khói lửa vẫn bền chân bất diệt.
Nhựa thông tỏa một làn hương thanh khiết
Búp thông là ngọn bút viết thành thơ
Gương thông xanh không gợn chút bụi mờ
Dáng quân tử vốn xưa trường cửu.