Những mùa thơm hoa bưởi
LÊ HOÀNG
Tôi ngồi chờ chuyến xe Thành Bưởi trở về Bảo Lộc. Chợt nghe thấy tiếng gọi: - Anh Duy… anh Duy!... Tôi quay lại ngỡ ngàng, không tin vào mắt mình. Em lao về phía tôi, tiếng thở của em, những giọt nước mắt còn nóng ấm, thấm qua lồng ngực. Tôi ôm em trong vòng tay. Mười lăm năm rồi còn gì? Tôn Nữ Nhật Vy của tôi đây mà. Tôi đang khóc trong sâu thẳm trái tim. Tôi đang có em trong mơ. Chúng tôi ôm nhau rất lâu, trong ánh mắt tò mò của những hành khách đợi chuyến xe để trở về.
Nhà Tôn Nữ Nhật Vy cách nhà tôi chỉ dong trên dong dưới. Trước nhà em có cây mận được trồng vào lúc nào tôi cũng không biết. Chỉ nghe Nhật Vy nói khi gia đình Nhật Vy tới thì đã có rồi! Khi đó cây chưa được lớn lắm. Nhưng sau những năm tháng cây mận đã lớn lên rất nhiều và trĩu quả. Những trái mận chín làm cho từng đàn chim tụ về, líu lo ăn những trái chín đỏ lựng khi vào mùa. Lúc nào tôi cũng muốn qua nhà Nhật Vy, chẳng phải vì thích ăn mận chín, tôi thích Nhật Vy mỗi khi em nở nụ cười có chiếc răng khểnh đón tôi trước cổng. Ba của Nhật Vy không muốn tôi thường xuyên qua lại với em. Ông lo lắng việc học của em sẽ chểnh mảng. Nên mỗi lần tôi qua, ông thường nhìn tôi với cái nhìn không mấy thiện cảm. Nhật Vy lúc nào cũng phải phân bua - Anh Duy qua đây giúp con giải bài toán khó đó ba, ông dịu giọng bỏ đi. Tôi biết ông dành sự yêu thương tất cả cho Nhật Vy. Vì Nhật Vy là con gái út trong gia đình có ba anh em. Mẹ Nhật Vy rất chiều chuộng và thương yêu em hết mực. Nên có những lần bà thường xen vào để bênh vực tôi. Vì tôi cũng thường sang nhà Nhật Vy, chẳng hiểu vì sao tôi cũng không biết nữa?
Buổi sáng nay, mẹ tôi nhờ tôi quay nước lên thùng phuy để chiều về mẹ đãi đậu thổi xôi đem ra chợ bán, tôi bận việc chưa sang nhà Nhật Vy được. Dù hôm qua Nhật Vy nhờ tôi hôm nay vẽ cho tờ bích báo của trường gần đến ngày phải giao nộp. Buổi sáng hôm sau, tôi xin mẹ cho tôi qua nhà Nhật Vy thật sớm. Nhật Vy đón tôi ngoài cửa mà không hề nở nụ cười, tôi biết mình sẽ phải chịu hình phạt rồi đây, tôi gãi tai nhìn Nhật Vy cầu hòa, nhưng Nhật Vy nhéo tôi một cái đau điếng và nhìn tôi lăm lăm... Ngày hôm qua anh đi đâu mà lặn mất tăm, anh có biết Nhật Vy chờ anh cả buổi không? Cả lớp tới đây hối em, em chẳng biết phải làm sao? Vì chỉ còn ngày mai nữa thôi! Tôi đau nhưng vẫn phải tươi cười - Nhật Vy an tâm, anh sẽ ở đây cả ngày để vẽ cho Nhật Vy khi nào xong mới về, Nhưng Nhật Vy quay lưng bỏ lại tôi bước vào nhà trong. Ngoài này tôi vẫn như kẻ tội đồ, chờ phán xét sau cùng của nhỏ Nhật Vy. Một lúc sau Nhật Vy bước ra với rổ mận chín, với nụ cười răng khểnh, em cầm những trái mận mời tôi. Thôi mình hòa nha anh! Anh đau chỗ nào để em xoa cho, em đền anh những trái mận này, anh ăn đi, em đã để dành cho anh đó. Tôi vẫn đau, nhưng nhìn em lòng thấy rộn ràng niềm vui. Tôi thấy mình như đang dự yến tiệc mà ngày xưa vua từng dự với cung tần mĩ nữ. Có lẽ Nhật Vy không thể thiếu trong cuộc sống của tôi. Tôi nghĩ thế.
Em nhìn tôi trong nụ cười làm tôi say đắm! – “Anh còn giận em hả?”. Em xoa xoa lên chỗ đau của tôi như dỗ dành một em bé. Em đứng sát bên tôi, em thơm mùi hương bưởi như những nụ hoa bưởi nhà tôi. Có những lần tôi được ngồi cùng em trên lan can nhìn ra khoảng không gian đầy sao.
- Anh Duy nè! Anh có nhìn thấy bầu trời rất nhiều những vì sao không anh, ngôi sao nào của anh, ngôi sao nào của em, em muốn lúc nào cũng rực sáng trên bầu trời để em nhìn thấy anh. Mà chúng mình có gần nhau không nhỉ!
- Anh làm sao biết được? Khi nào anh trở thành nhà thiên văn học, anh sẽ nói cho em nghe. Nhưng anh vẫn muốn ngôi sao Nhật Vy ở gần anh.
Em nhìn tôi hồn nhiên: - Tai sao hả anh?
Là anh sợ một mình sẽ lạc lõng, đơn độc, vì không có Nhật Vy sẽ buồn lắm. Nhật Vy cũng nghĩ vậy. Vì không có anh, ai sẽ giúp em giải toán, ai sẽ vẽ bích báo cho em. Tôi biết Nhật Vy cũng có cảm tình với tôi nhưng Nhật Vy nói tránh đi. Tôi như một gã giàu có, lúc nào cũng lo sợ bị đánh mất. Vì Nhật Vy mỗi ngày một xinh đẹp và có nhiều người theo đuổi. Gia đình tôi so với Nhật Vy chẵng hề môn đăng hộ đối. Tôi vẫn lo ngày nào đó em sẽ rời xa tôi. Rồi việc gì đến cũng phải đến. Khi biết tôi và Nhật Vy yêu nhau. Mẹ tôi đã giận dữ - Con không thể lấy Nhật Vy được đâu. Mẹ chưa nói đến chuyện giữa hai gia đình. Mẹ chỉ nói đến vấn đề tôn giáo. Nhà tôi theo đạo Thiên Chúa còn Nhật Vy đạo Phật. Ba mẹ Nhật Vy là những người sùng đạo, nhất quyết không chấp nhận cho Nhật Vy theo đạo. Tôi nhìn mẹ vất vả từng ngày, tôi sợ tình yêu của tôi làm tổn thương ba mẹ tôi. Tôi đành đau buồn nghe theo mẹ. Những giây phút cuối cùng tôi ngồi với em trên đồi trong vườn cam của nhà Nhật Vy trong đêm dưới ánh trăng mờ tỏ, Nhật Vy nức nở sau khi nghe tôi nói về chuyện của tôi với Nhật Vy. Tôi nhìn em chết lặng, thảng thốt. Trong nỗi đau tận cùng tôi đã ôm Nhật Vy, Bao nhiêu nước mắt trên mắt, còn đọng lại trên môi. Tôi hôn em… và chúng tôi tan biến dưới ánh trăng trong nỗi đớn đau vô biên… Thế rồi em đã ra đi với người khác, bỏ lại tôi trong những ngày buồn. Ngày nào tôi cũng lang thang như kẻ khốn cùng trong tình yêu. Tôi say… Tôi đau đớn. Tại sao? Tại sao tôi lại mất em… Tôi ốm hai tuần. Mẹ tôi nhìn tôi mà không biết phải làm gì cho đứa con yêu dấu của mẹ. Tôi hoang vu, trái tim tôi khô héo từng ngày. “Nhật Vy ơi! Nhật Vy ơi! Em đâu rồi! Ngôi sao của em còn bay trong bầu trời này không”.
Bên ánh lửa bập bập bùng trong căn gác trọ, khuôn mặt Nhật Vy hiện ra như ngôi sao lấp lánh trên bầu trời mà ngày đó chúng tôi vẫn hằng mơ ước. Em kể cho tôi nghe, em chỉ còn lại một mình với đứa con gái thương yêu. Chúng tôi nhìn trong mắt nhau. Tình yêu mà ngày nào tôi tưởng rằng vĩnh viễn ra đi không có ngày gặp. Thế mà, lúc này đây tôi đang ôm Nhật Vy trong tay. Nhật Vy mãi mãi là của tôi. Nhật Vy ơi! Anh sẽ vẽ em kín trong căn gác này. Trên bầu trời đầy sao, những ngôi sao của anh và em sẽ sáng hơn tất cả, lấp lánh và không xa rời nhau. Nhật Vy vùi đầu vào ngực tôi, và tôi cảm nhận được mùi hương bưởi thơm lừng!./.