Chú cá Bon kì lạ

TAP CHÍ LANGBIAN|6/23/2021 3:13:22 PM

Chú cá Bon kì lạ

CAO VĂN QUYỀN (Hà Nội)

Hai anh em đang ngắm nhìn những cụm san hô màu đỏ thẫm thì bỗng anh tôi ngỏ ý muốn di chuyển sang một chỗ khác.

- Nhưng em còn chưa xem hết cơ mà? - Tôi làm nũng.

- Ngoan nào! Anh phải di chuyển sang mạn tảo bên kia trước khi mặt trời khuất bóng. Ngày kia anh phải nộp bài nghiên cứu về tảo, anh muốn có kiến thức thực tế. Cứ đợi anh ở chỗ cũ, anh sẽ quay lại ngay.

Chán ghê! Thế mà tôi cứ tưởng nguyên ngày hôm nay anh dành thời gian du ngoạn cùng tôi ở bãi biển Nóc Nhà chứ! Cũng đã rất lâu rồi hai anh em không được đi chơi cùng nhau. Sau khi nhìn đôi chân vịt của anh di chuyển, khuất dần bóng, tôi tiếp tục tập trung ngắm nhìn những cụm san hô xinh đẹp. Bỗng xa xa, chếch đôi mắt của tôi chừng 450, có một vệt sáng rất kỳ lạ, nhấp nháy. Là một luồng sáng màu xanh? Không phải. Màu trắng pha lẫn màu đỏ. Không phải. Là màu của bảy sắc cầu vồng phản lại sau cơn mưa. Cũng không phải. Tôi vốn dĩ được cô giáo Mỹ thuật đánh giá là một học sinh có khiếu thẩm mĩ, nhất là về nhìn nhận màu sắc, thế mà hôm nay gặp đúng sở trường thì tôi lại không thể nhận định được. Thật là thất vọng bản thân mình quá. Tôi quay người trực tiếp đối diện với luồng ánh sáng ấy để nhìn cho rõ hơn. Trong phút chốc, luồng sáng ấy hút tôi một cách từ từ, hệt như tôi và luồng sáng là hai thanh nam châm trái dấu nhau. Cứ thế tôi hút dần tới luồng sáng.

- Sao bạn lại theo tôi?

Bất ngờ luồng sáng rọi thứ ánh sáng mạnh trực tiếp làm mắt tôi chói lóa. Tôi rùng mình sợ hãi khi luồng sáng ấy lại phát ra tiếng nói.

- Bạn đừng sợ. Tôi là cá Bon!

Câu nói thứ hai vang lên có vẻ như đã trấn an tinh thần của tôi hơn. Tôi đưa tay gạt cọng rêu đang bám trên kính để nhìn rõ hơn. Một lần nữa tôi như muốn ngất đi khi trước mắt tôi là một loài sinh vật kỳ dị. Thoạt đầu nhìn thì có vẻ giống như là cá nhưng không phải. Sinh vật này ước chừng khoảng mười kilôgam. Nó có một cái miệng, ba con mắt và hàng ngàn cái vây. Trên thân có những chiếc vảy to nhỏ không đồng đều, sắp xếp lệch chuẩn, và trên mỗi cái vảy thì có những khối u hệt trên gốc cây bàng cổ thụ nơi sân trường tôi học. Phần thân phát ra thứ ánh sáng nhấp nháy, tôi vẫn không thể định hình được đó là loại ánh sáng gì. Nó còn biết nói nữa. Tôi như sắp ngất lịm thì bỗng nhiên một làn sóng khẽ lướt qua đầu tôi và cũng kỳ lạ thay, tôi trở nên can đảm một cách không ngờ.

- Bạn là cá? - Hết hoảng sợ, tôi hỏi lại sinh vật kỳ dị ấy.

- Ừ! - Sinh vật lạ trả lời tôi.

 - Bạn chẳng giống loài cá chút nào. Cái tên cũng lạ huơ lạ hoắc. - Tôi nhìn sinh vật ấy đầy hoài nghi.

 - Không tin thì tùy bạn! - Sinh vật trả lời tôi, cũng với một thái độ dửng dưng.

- Nhưng sao bạn lại có ba cái mắt thế kia? Hàng trăm cái vây? Và vô vàn cái vảy chẳng giống như loài cá bình thường chút nào?

 Hình như cá Bon chẳng còn đủ kiên nhẫn để nghe tôi phản biện và lẳng lặng quay đầu đi.

                                                            ***

Tôi thấy đầu óc mình choáng váng, từ từ tôi mở đôi mắt cay xè dính đầy nước. Xung quanh tôi là một không gian lạ hoắc, cảnh vật trông rất u ám. Đang ngơ ngác không biết có chuyện gì xảy ra thì một giọng nói cất lên nghe rất quen thuộc:

- Bạn đã ngất đi gần một giờ đồng hồ rồi đấy!

 Lại là sinh vật kỳ dị tự xưng cá Bon. Tôi tiếp tục hoang mang.

- Có thể bạn đã bị ngộ độc. Nhưng bạn yên tâm, mẹ tôi đã kịp lấy rêu thần kỳ cho bạn ngậm rồi. - Cá Bon lại tiếp lời.

- Cảm ơn bạn và người mẹ tốt bụng! - Mắt tôi gần như rơm rớm.

Tôi cọ quậy xoay mình quanh tấm đá chứa đầy rêu nhưng cơ thể nặng trịch, tôi không thể làm được điều gì hơn ngoài nằm yên một chỗ, và ngước đôi mắt long lanh nhìn chung quanh.

- Những thứ này là thứ gì hả bạn? - Tôi quờ tay vào loài sinh vật bên cạnh, hỏi.

- Cụm san hô đó. - Cá Bon trả lời.

- Sao trông nó có vẻ xù xì và xấu xí quá! Không giống như những cụm san hô phía bên bờ biển lúc nãy tôi nhìn thấy.

- Là bởi vùng biển nơi chúng tôi đang ở đang bị ảnh hưởng bởi rất nhiều độc tố. - Cá Bon từ tốn giải thích.

- Thế cơ thể của các bạn cũng...? - Tôi lờ mờ hiểu ra, vội vàng hỏi.

- Đúng vậy. Độc tố đã làm cho thân hình chúng tôi trở nên kỳ quái. Trước kia, chúng tôi cũng như những loài cá bình thường khác. Nhưng nay thì… - Giọng cá Bon chùng xuống.

 Tôi lại đưa mắt sang chỗ phía bên tay phải thì bỗng thấy một loại vỏ trông giống như vỏ chuối được bọc trong lớp vỏ bóng lấp loáng.

- Cái kia là cái gì vậy? Mà sao nó lại được cất trong túi bóng thế? -  Tôi hỏi.

- Đây chính là dị vật khiến tôi và đồng loại bị biến dạng sau khi ăn phải. Mọi người lưu giữ để nghiên cứu ra phương thức chống chữa.

Trời càng tối sầm. Tôi chợt nhớ ra thời gian đã hẹn với anh trai liền mếu máo:

 - Chắc anh trai đã đợi mình rất lâu rồi. Bên kia rặng san hô màu đỏ.

Vừa nói, trong phút chốc tôi thấy những cái vây của cá Bon nâng tôi lên và đưa tôi tới chỗ anh trai.

- Cám ơn bạn, cá Bon! Hẹn gặp lại. - Tôi mỉm cười vẫy chào tạm biệt chú cá Bon tốt bụng.

                                                                        ***

Đến chỗ hẹn gặp, tôi đã thấy anh mua một nải chuối thật to. Hai anh em ngồi vừa ăn chuối vừa ngắm những con sóng xanh biếc đang nối đuôi nhau vỗ vào bờ ấm áp. Ăn xong tôi dành phần đi đổ vỏ chuối vào thùng rác trước ánh mắt nhìn khác thường của anh, vì vốn dĩ tôi hay nhường phần việc cho anh. Còn tôi thì mỉm cười thật tươi. Và sau đó tôi đã quyết định kể lại cuộc gặp gỡ với chú cá Bon cho anh nghe…/.

Chú cá Bon kì lạ