Mối tình facebook
MƯU LÊ
Cái chấm màu xanh xanh trên chiếc điện thoại di động của tôi, lúc này sao mà thân thương quá! Giờ này đã hơn ba giờ sáng, chắc là “em” đang ngủ say!... Gọi là “em”, chứ thật ra Ngọc Lan chỉ bằng tuổi con mình. Không biết tự lúc nào, chỉ biết một lần tình cờ lang thang trên Facebook, mình đã nhận lời kết bạn với một gương mặt xinh xinh dễ thương trên tấm hình đại diện... Thế là bạn bè của nhau trên mạng xã hội đã hơn một năm. Ban đầu chỉ vài tin nhắn xã giao, dần dần trút hết những tâm sự và hoàn cảnh của nhau, càng ngày tiếng xưng hô chú cháu càng thêm thân thiện; nhiều khi cứ mong Ngọc Lan chỉ kém mình vài tuổi thì hay biết bao. Tình cảm mà mình dành cho Ngọc Lan không thể diễn tả được, nó không rõ ràng; lúc như cha con, lúc như bạn bè và có lúc tưởng chừng như một chút yêu thương của tình yêu đôi lứa! Mỗi lần “chát” với nhau trên tin nhắn là mình lại hồi hộp một cách lạ thường... Đôi lúc giật mình, khi vợ vào phòng bắt gặp mình đang nhắn tin cho Ngọc Lan, mình cảm thấy hình như có lỗi...
Hoàn cảnh của Ngọc Lan cũng khá đặc biệt. Hiện nay, cô đang sống với mẹ nuôi ở một thị trấn nhỏ của một tỉnh miền Tây Nam Bộ. Năm nay Ngọc Lan vừa tròn ba mươi tuổi, làm kế toán cho một công ty may mặc ở thị xã, với mức lương chỉ đủ cho hai mẹ con sống qua ngày... Tuổi ấu thơ của Ngọc Lan cũng nhiều nước mắt, gian nan vất vả. Mẹ ruột sau khi sinh con, đem Ngọc Lan gửi vào nhà Dòng của một tu viện. Hơn một năm sau, Ngọc Lan được mẹ nuôi đem về nuôi dưỡng. Đến nay đã hơn ba mươi năm. Trước đây, mẹ cũng có một đời chồng, người chồng bê tha rượu chè và mất sau một tai nạn giao thông, từ đó mẹ ở vậy với Ngọc Lan cho đến ngày hôm nay. Giờ mẹ đã già yếu, sức khỏe không còn như xưa nữa . Nhiều lần Ngọc Lan đến tu viện như lời mẹ nuôi kể, để tìm hiểu may ra có chút thông tin về mẹ ruột của mình, nhưng tất cả chỉ là ảo vọng. Đây là niềm ao ước lớn nhất của Ngọc Lan trong những lần chú cháu tâm sự.
- Chú ơi ngủ chưa? - Cái tin nhắn của Ngọc Lan lại đưa tôi về với thực tại, như một cái máy, tôi vội vàng trả lời ngay:
- Chưa cưng ơi!
- Ái chà! Hôm nay chú lại cưng cháu nữa! Hôm nào chú cháu mình gặp mặt nhau được không chú? Chắc là chú phải đẹp trai và trẻ trung hơn cháu nghĩ nhiều.
- Ừ! Nếu có dịp. - Tôi ngập ngừng nhắn tin vào máy cho Ngọc Lan mà trong lòng nhói lên một chút lo lắng, băn khoăn.
***
Theo lời hẹn, sáng nay tôi đáp xe về Tiền Giang, theo địa chỉ của Ngọc Lan gửi. Thử gặp nhau một lần xem sao. Hơn bảy mươi tuổi đầu, thế mà nhịp tim lại rung lên, hồi hộp khi đứng trước căn nhà của Ngọc Lan. Một gương mặt thật xinh đón tôi. Cả hai nhìn nhau thật lâu, tôi đang lúng túng không biết nói gì, thì Ngọc Lan đã lên tiếng:
- Chào chú, cháu và mẹ rất vui khi được chú đến thăm nhà!
- Chào Ngọc Lan, à à… chào cháu.
- Mời chú vào nhà.
Tôi bước vào nhà Ngọc Lan trong một trạng thái lâng lâng như người say nắng.
Sau khi chào hỏi mẹ của Ngọc Lan, tôi được đưa qua phòng khách. Ngôi nhà nhỏ nhắn, ngăn nắp nhưng tôi vẫn thấy thiếu thiếu một cái gì trong cái không khí gia đình này, phải chăng đó là bóng dáng của một người đàn ông. Bên chiếc bàn trang điểm, một lọ hoa chỉ cắm một chiếc bông hồng làm tăng thêm nét cô đơn của hai người phụ nữ: Một già, một trẻ.
Gia đình Ngọc Lan tiếp tôi như một người thân, Ngọc Lan rất hồn nhiên trong giao tiếp, suốt ngày chú chú, cháu cháu quấn quýt bên nhau, hỏi han đủ thứ. Thỉnh thoảng, tôi bắt gặp ánh mắt mẹ của Ngọc Lan nhìn tôi như dò hỏi một điều gì.
Sau hai ngày ở nhà Ngọc Lan, tôi từ biệt để trở về Long Khánh, thăm cô em gái ngày nào sau nhiều năm xa cách để trở về Mỹ.
Ngọc Lan mời tôi vào phòng khách.
- Cháu có quà cho chú đây!
Ngọc Lan trao cho tôi một bì thư đã cũ, tôi hơi ngạc nhiên, không biết món quà này là gì. Tôi mở bì thư, một tấm hình trắng đen xưa cũ, ảnh của một người đàn ông, nhưng một điều kỳ diệu là giống như tấm hình của tôi ngày xưa mà năm trước, khi tôi trở về Việt Nam thăm cô em gái, tôi đã được cô ấy đưa lại cho tôi, đây là tấm hình thời trai trẻ của tôi - một kỷ vật duy nhất mà tôi có được trong chuyến về thăm quê lần trước. Tôi giật mình và ngập ngừng…
- Ở đâu... mà ... cháu… cháu có tấm hình này?
- Cháu và mẹ mời chú về đây là vì tấm hình này! Hôm chú đổi hình đại diện trên Facebook, cháu cũng hoảng hốt mấy ngày, không biết tại sao nó lại khá giống như tấm hình này! Mẹ cháu đã bảo cháu mời chú về nhà để biết rõ thực hư.
- Nhưng… cháu… cháu lấy tấm hình này ở đâu? Ai đưa cho cháu? - Ngọc Lan bắt đầu run rẩy, nước mắt của Ngọc Lan cứ trào ra mà không nói gì được! Mẹ Ngọc Lan đã đỡ lời:
- Ông ạ! Tấm hình này là kỷ vật của cháu nó. Khi tôi xin nó về, Soeur ở nhà Dòng có trao cho tôi tấm hình này, bảo rằng đây là cha của cháu do mẹ cháu gửi lại.
Tôi giật bắn người, đến bên Ngọc Lan ôm chầm lấy đứa con đã lưu lạc hơn ba mươi năm qua. Hai cha con chỉ biết ôm nhau mà khóc…
Đêm hôm ấy, tôi như ngây dại. Tôi đã kể cho mẹ nuôi của Ngọc Lan về mối tình ngày xưa của tôi. Ngày ấy, tôi lái xe tải chở hàng ở căn cứ Long Bình, ngày ngày đều dừng chân nơi quán nước ven đường ở ngã ba Vũng Tàu, và từ đó tôi yêu cô hàng nước. Yêu nhau đã lâu nhưng vì hoàn cảnh nên chưa có điều kiện để tiến tới hôn nhân, tôi là người lính xa nhà, nàng cũng xa quê, lên đây ở với bà dì phụ bán hàng quán. Chúng tôi thật lòng yêu nhau, và một lần nàng đã chìu tôi khi bà dì đi vắng với tất cả yêu thương. Chúng tôi trao cho nhau với bao điều hẹn ước. Không may cho tôi và nàng, vài tháng sau thì quân Giải phóng tiến vào thành phố, tôi vội lên đường theo đoàn quân đi tản. Nhiều năm sau tôi đã tìm về chốn cũ, mong gặp được người mình yêu, nhưng không ai biết, vì lúc bấy giờ người người đã trở về quê sinh sống. Thú thật là tôi không biết mình có được đứa con của mối tình đầu. Tôi đã lấy vợ, sinh con và sang định cư ở xứ người .
Tôi ở lại với gia đình Ngọc Lan thêm một tuần lễ, ngày ngày hai cha con tâm sự kể cho nhau nghe những buồn vui ngày cũ. Tôi nhói lòng mỗi khi Ngọc Lan kể về những khó khăn, buồn phiền trong cuộc sống; một đứa trẻ mồ côi được đưa về từ tu viện, với mặc cảm là đứa con hoang do mẹ lỡ lầm… Nước mắt lăn dài trên má, tôi ôm Ngọc Lan vào lòng, như muốn cầu xin sự tha thứ của đứa con, mà bao năm tôi không hề được biết!/.