Ngọn lửa xanh
ANTONIO BELLOMI
- Tại sao cậu làm thế? Viên Tư lệnh gằn giọng hỏi qua máy nói nội bộ. Người trung sĩ đảo mắt nhìn quanh, cặp mắt mở to, không trả lời ngay. Hành tinh Oxiridon nơi họ vừa đổ bộ xuống giống với một hành tinh lý tưởng trong mơ - một trong những hành tinh này mà người ta chỉ có thể thấy trên những tờ rơi quảng cáo mà thôi. Cỏ xanh rì, mặt trời trắng bàng bạc, mây màu hồng. Viên Tư lệnh cùng năm người đều mặc áo liền quần kiểu trên vũ trụ, nhưng riêng trung sĩ Mats Gunnarson thì không, anh ta đã cởi bỏ bộ quần áo bay tồi tệ, ném nó ra xa, như kiểu người ta vứt một bộ quần áo không còn dùng được nữa.
- Tôi phải làm thế, Gunnarson nói chậm rãi vừa nhìn chằm chằm viên Tư lệnh. Tôi phải làm vậy, thưa ngài Tư lệnh. Ngài hãy nhìn xem ở đây thật tuyệt. Vì cớ sao các vị lại muốn bị “bó giò” trong những bộ đồ bay? Một chú chim bay lượn trên đầu họ, vừa kêu ríu rít, mọi người thì giật mình.
Gunnarson cười mỉm.
- Các ngài sợ gì kia chứ? Đây là một hành tinh lý tưởng. Một hành tinh còn nguyên sơ, như trái đất ngày xa xưa chắc cũng thế.
Việc gì các anh phải sợ? Vi trùng ư…? Sâu bọ ư...? Tầm bậy!
Viên Tư lệnh đột ngột ngắt lời anh ta:
- Mặc bộ đồ bay vào, trung sĩ. Chúng ta chờ đợi kết quả phân tích; chúng ta còn chưa biết điều gì đang chờ đợi mình. Vẻ bề ngoài diễm tình của hành tinh này rất có thể giấu giếm một cái bẫy chết người.
Mọi người đập đập chân. Cỏ mềm mại và hấp dẫn. Ai nấy đều thèm khát được chạy nhảy như con trẻ. Gunnarson có lẽ đã cho các đồng nghiệp của mình một ví dụ không thể tha thứ được.
- Gunnarson, hãy mặc bộ đồ bay vào!
Trung sĩ không hề phản ứng. Trong khi không để ý tới có phi hành đoàn, anh ta rón rén đi ra xa, tận hưởng hít mùi hương thơm của không khí trong lành, của cỏ cây mềm mại và hít mùi dễ chịu của đất. Ngài Tư lệnh lăm lăm cây súng lục.
- Quay lại, Gunnarson, kẻo không ta sẽ bắn! - Ông ta không hề nói đùa. Đôi mắt long sòng sọc, nghiệt ngã, dưới chiếc mũ bảo hiểm.
- Thưa Tư lệnh, không được ạ… - Một ai đó lên tiếng.
- Câm mồm! - Viên sĩ quan không chần chừ, - Gunnarson, quay lại ngay!
Viên trung sĩ người Thụy Điển không quay lại. Anh ta làm thinh trước các mệnh lệnh của sếp, người đang giận dữ cao độ, nguyền rủa như bị ma ám.
- Ta sẽ bắn! Ông ta kêu thét lên lúc lần cuối, ngón tay đặt lên cò súng.
- Không được ạ, thưa tư lệnh! Willie rống lên. Chờ một giây. Cậu ta kịp thời giữ tay đúng lúc và viên đạn rít lên thoát ra khỏi nòng, cách Gunnarson có hai mét. Anh ta vẫn không mảy may quan tâm tới tiếng súng nổ.
- Hãy để anh ta đi, những người kia nói. Anh ta sẽ quay lại thôi, thưa Tư lệnh.
Gunnarson vẫn bước đi. Khi đến cuối đồng cỏ, anh ta lẩn vào dưới những lùm cây cao, lội qua một con suối và tiếp tục đi, cứ như thể cậu ấy biết rõ nơi mình đến. Cậu ta không hề ngoái lại và chẳng hề biết là viên Tư lệnh cùng các cộng sự đang bám sát anh từ xa. Suốt hai giờ liền, nhịp bước chân anh vẫn đều đều và rồi, tới bìa rừng trống, anh bước chậm dần.
Một ngọn lửa bùng cháy lên giữa khoảng không gian đó, lửa lăn khỏi vách đá khấp khểnh dựng giữa và uể oải bốc lên cao, rập rình theo mỗi làn gió thổi. Một ngọn lửa xanh, màu ngọc lục bảo. Một làn sóng dễ chịu, thoải mái ôm lấy thân thể anh thanh niên Thụy Điển.
- Ta đã tới nơi, cậu chậm rãi nói. Người đã gọi tôi và đây tôi đã tới.
Không ai nghe thấy lời anh ấy nói cả. Nhưng ngọn lửa xanh lập lòe một lát về phía cậu ta. Một lưỡi lửa bay lên cao.
Gunnarson từ tốn tiến đến ngọn lửa. Có cái gì đấy chỉ lối cho anh ta. Ngay cái xung lực này, mà nó, khi phi thuyền lên tới hành tinh này, đã khiến anh ta quẳng bộ đồ bay. Anh ta tới gần ngọn lửa và đi xuyên vào nó. Anh ấy biến mất.
- Không! Viên Tư lệnh gầm lên từ xa. Chúa trừng phạt đi! Lẽ ra chúng tôi đã không để mặc hắn làm thế !
- Kìa, hãy nhìn, thưa Tư lệnh! Willie lấy tay chỉ một ngọn lửa nhỏ tách ra từ ngọn lửa chính và bay lên không trung.
- Chính nó đấy, viên Tư lệnh nghĩ, vẻ khó chịu.
Và ngọn lửa nhỏ tiếp tục nhảy múa trên cỏ xanh ở Oxiridon hay Mats Gunnarson cuối cùng thì đã tìm ra nơi ở cho mình./.
NGUYỄN TIẾN QUỲNH (dịch)