Nụ hôn trao anh

TAP CHÍ LANGBIAN|4/27/2021 11:03:27 AM

Nụ hôn trao anh

                                                                               HOÀI AN

                                                                                                             

Sáng bảnh mắt, sương mù còn dày đặc, trắng xóa, bao phủ khắp dãy núi Đại Bình. Ở cái sứ cao nguyên này quanh năm là vậy. Thủy đang mơ mộng lim dim đôi  mắt, dang tay, vươn mình đón nhận cái se lạnh của bầu không khí trong lành. Có tiếng chuông điện thoại, Thủy chạy vội vào nhấc máy, tiếng của Hoàng Anh:

 - A lô, Thủy hả?

 - Ừ, Thủy nè! Có gì mà gọi Thủy sớm vậy bạn yêu?

 - Ừ, hai đứa mình được bình chọn đi dự chuyên đề "Giỏi việc nước đảm việc nhà" thời gian một tuần trên thành phố đấy.

 -  Ô! Vậy hả? Thích quá. Cảm ơn bạn!

***

Thủy trang điểm, chọn bộ cánh bắt mắt nhất cho mình. Bước vào hội trường, nhiều cặp mắt ngỡ ngàng trầm trồ trước vẻ đẹp sang trọng, quý phái và rất nữ tính của cô. Trong buổi tọa đàm, Thủy còn được mời lên khán đài giải trình kinh nghiệm của mình về chủ đề… Thủy hồi hộp quá, nhưng qua lời trình bày của cô được nhiều người tán dương ủng hộ.

 Đêm xa nhà đầu tiên, Thủy nhớ bé Ty. Cô thả bộ quanh sân nhà nghỉ Công đoàn tỉnh. Qua ánh đèn từ ô cửa sổ hắt xuống. Cô nhận ra phía trước đang có người đi lại. Thủy dừng bước định quay người, cô nghe tiếng chân bước nhanh và gấp gần phía cô hơn. Người đó gọi:

   -  Anh chào Thuỷ! Em đi dạo ư?

Thủy đã nhận ra anh. Anh chính là nhà báo Đức Thanh. Sáng nay được giới thiệu.

  Anh đưa tay ra bắt tay Thủy. Anh và Thủy cùng bách bộ trên sân. Không hiểu sao mới gặp và tiếp xúc lần đầu, anh đã kể cho Thủy nghe những câu chuyện về bản thân anh. Thủy chỉ biết mỉm cười gật đầu, dạ vâng…

  Lúc chia tay, bất ngờ anh nắm tay Thủy nâng lên đặt nụ hôn rất vội. Cô không kịp phản ứng, chỉ biết rút tay chạy về phòng. Đêm hôm đó, Thủy gần như thức trắng, cô nhớ nhà nhớ con; rồi gương mặt của Đức Thanh, cái siết tay, nụ hôn nóng vội. Tim cô cứ rộn ràng loạn nhịp. Cô cố xua đuổi cái mớ bòng bong ấy ra khỏi đầu bằng cách lẩm nhẩm đếm từ một đến một trăm. Cô đếm đi đếm lại nhưng hình ảnh của anh, giọng nói trầm ấm cứ văng vẳng bên tai. Có lẽ đã từ rất lâu, cô thèm khát cái cảm giác từ người đàn ông mà chồng cô đã lãng quên chăng?

Bất giác cô nghe tiếng "tít tít" từ chiếc điện thoại phát ra, có lẽ là tin nhắn.

Thủy thấy dòng chữ nổi lên :

- Em à! Anh khó ngủ quá! Em ngủ chưa?

Hai má Thủy nóng ran, tay run run, đặt chiếc điện thoại xuống bàn. Cô vờ như không biết. Thủy chui vào mền trùm kín đầu như con chiên mắc tội.

Xa nhà mới năm đêm, đêm nay trăng mười bốn sáng vằng vặc, tiếng trống ếch rộn ràng làm cô nhớ con đến nao lòng. Tết Trung thu năm nay Thủy vắng nhà. Không biết ba nó, có nhớ mua quà cho con không. Thủy đang vẩn vơ suy nghĩ. Cô giật mình quay lại đã thấy Đức Thanh ngồi bên cạnh phần ghế đá, đặt tay lên vai cô, anh nhỏ nhẹ:

 -  Xin lỗi, anh đã làm em giật mình…

Thủy lắc đầu:

  - Dạ không ạ!

  - Sao anh thấy em không vui? Nếu có thể, anh mời em đi dạo phố uống cà phê. Cà phê ở Lâm Đồng là chất lượng nhất đó.

Nói đến cà phê thực sự Thủy ít khi uống, có chăng đi với các cô giáo trong trường Thủy chỉ uống ly bạc xỉu. Anh chở cô đi dọc hồ Xuân Hương. Cái lạnh về đêm ở Đà Lạt đã thấm vào đôi tay, cổ và khuôn mặt xinh đẹp của Thủy. Cô khẽ rùng mình. Anh dừng xe cùng cô vào Thủy Tạ. Ánh đèn nhấp nháy đủ màu sắc trong quán rọi bóng xuống nước, làm cho mặt hồ lung linh huyền ảo. Tiếng nhạc êm ái vang lên quyện với lời ca "lắng nghe chiều xuống thành phố mộng mơ... màu lam tím Đà Lạt sương phủ mờ..." làm xao xuyến lòng người. Đức Thanh ngồi sát cạnh Thủy. Anh xoa xoa đôi bàn tay Thủy cho ấm lại. Anh nắm chặt tay Thủy trong tay mình.

 - Em uống gì nào? - Đức Thanh hỏi Thủy.

Thủy ấp úng:

 - Cho em cà phê sữa nóng.

 - Ừ, cà phê nóng sẽ làm ấm người em à.

 - Thủy!

 - Dạ! Anh gọi em.

 - Anh yêu em! Thủy à!

  - Sao ạ?

  - Anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên!

  - Mình có gia đình rồi mà anh!

  - Anh biết, chúng ta đều đã có gia đình. Song điều đó không phải là chấm hết. Và không có nghĩa là chúng ta không thể không yêu nhau. Khi anh và em vẫn làm tròn trách nhiệm và bổn phận trong gia đình em ạ!

Thủy bối rối quá, cô run run rút tay ra khỏi tay anh. Cô chưa bao giờ dám nghĩ đến điều này. Có chăng chỉ nghe các bạn kể lại trên trang mạng xã hội cô đã thấy sợ. Thủy sợ dư luận lên án, sợ con gái không vui, sợ bị đánh ghen, sợ mất hạnh phúc gia đình… Một mớ hỗn độn "sợ" cứ bám chặt đè nặng trong đầu cô khiến Thủy ngồi như tượng đá.

 - Em à! - Đức Thanh thầm thì gọi tên cô như để xóa đi nỗi ám ảnh "sợ" mơ hồ trong đầu cô.

 - Dạ! Em nghe ạ!

 Anh vòng tay qua lưng kéo Thủy ngồi sát anh hơn.

 - Ngồi gần anh nhé. Tình yêu không có tội em ạ!

Thủy gần như bị thôi miên trước cái vẻ hào hoa, phong trần của anh. Thủy ngoan ngoãn như cô học trò bé nhỏ. Cô cảm nhận sự ấm áp khi ngồi trong vòng tay anh. Cái cảm giác lâng lâng như lần đầu được yêu và biết yêu trỗi dậy trong người đàn bà tứ tuần thật mãnh liệt. Người cô nóng ran, tim đập dồn dập…

Đức Thanh như biết được điều đó. Anh choàng tay ôm và siết chặt cô vào lòng. Anh hôn lên tóc, lên trán lên đôi má nóng bừng của cô. Hơi thở gấp gáp của anh phả vào mặt cô, đôi môi anh lướt nhanh đang  tìm môi cô… Cô giật mình mở mắt, đẩy anh ra.

Đức Thanh thẫn thờ buông tay, cúi mặt hỏi:

 -  Sao thế em?...

Chia tay Đức Thanh, Thủy vào phòng thấy Hoàng Anh đã ngủ, cô thay đồ len lén bước nhẹ lên giường nằm. Mắt nhắm nhưng giấc ngủ không thể nào đến với Thủy, có lẽ là do cà phê chăng? Thủy thao thức trằn trọc, hình ảnh của Đức Thanh dần hiện lên với tất cả sự ấm áp, ân cần, chu đáo mà Thủy thèm khát ở chồng mình bấy lâu nay, dường như anh ấy đã lãng quên. Thủy thấy cay cay sống mũi, nước mắt ngân ngấn trên mi. Hình ảnh chồng và cô thư ký trong công ty, hẹn hò đi du lịch, không thể qua mắt được người của công ty, họ đàm tiếu:

-  Chồng hư thế mà cô Thủy giỏi chịu đựng, phải người khác thì chia tay nhá… phải dạy cho em thư ký một bài học nên thân ý chứ...

Thủy nghĩ đến gia đình, đến con gái, công việc của chồng. Thủy bấm lòng chịu đựng. Cô quan tâm, gần gũi chăm sóc và khuyên giải, dần dần anh nhận ra vấn đề phải, trái... Thời gian trôi qua, vết thương lòng như dao cứa chỉ mình Thủy biết. 

 Đang chìm đắm trong những suy nghĩ, cô thấy bụng nhói đau, cơn đau càng lúc càng nhiều, thúc ngược lên làm cô khó thở. Thủy lay gọi Hoàng Anh rồi gọi điện báo cho Đức Thanh. Hai người đưa Thủy vào Bệnh viện  đa khoa Lâm Đồng.

 Bác sĩ chuẩn đoán: "Thủy bị viêm ruột thừa cấp, phải mổ!"

Ba giờ sáng ca mổ đã hoàn tất. Thủy được chuyển vào phòng hồi sức. Đức Thanh ngồi túc trực bên cạnh. Bàn tay anh nắm tay Thủy. Thấy cô đã thở đều, mạch đập ổn định nhưng đôi mắt vẫn nhắm nghiền, nước da tái nhợt. Anh thương Thủy đến nhói lòng. Đức Thanh thầm thì tâm sự một mình:

 - Em à! Nhanh khỏe nha em! Có anh bên cạnh đây…

Tảng sáng Thủy đã tỉnh. Cô nhìn quanh phòng hồi sức, chai huyết thanh vẫn nhỏ từng giọt, từng giọt đều đặn truyền xuống cánh tay. Các ngón tay Thủy khẽ cử động. Đức Thanh giật mình choàng tỉnh anh vui mừng hỏi:

 - Em thức rồi sao? Hoàng Anh đã gọi điện báo cho gia đình. Có lẽ trong ngày họ sẽ lên với em thôi!

Một tuần đã trôi qua, hôm nay Thủy được ra viện. Đức Thanh đi dự họp không đến chia tay Thủy. Cô biết trước được điều đó, vì tối qua anh đã ghé bệnh viện mang cam đến tự tay vắt cho Thủy uống, anh nói với cô về lịch họp ngày mai, nhưng không hiểu sao cô vẫn mong.

Mặt trời đã lên, sương mù còn lãng đãng pha chút lành lạnh của tiết trời Đà Lạt. Thủy khoác thêm tấm áo choàng len. Xe lăn bánh, bỏ lại sau lưng những cây thông già đứng chơ vơ, những căn biệt thự cổ xa dần trong tầm mắt Thủy.

Về nhà tĩnh dưỡng mấy hôm, sức khỏe đã bình phục, Thủy lao vào công việc soạn bài, thao giảng, ôn thi cho học sinh. Công việc tuy bận nhưng cô rất vui, nhiều hôm đểnh đoảng  không còn nhớ nhắn tin trả lời cho Đức Thanh. Anh giận hờn trách móc, Thủy chỉ biết gửi lời xin lỗi…

 ... Mùa thi đã kết thúc, thời gian thư thái hơn, không thấy Đức Thanh nhắn tin, gọi điện hỏi thăm. Một tuần, một tháng rồi hai tháng. Thủy thấy lòng trống vắng, hình như thiếu thiếu cái gì mà cô không lý giải được. Cô cảm thấy khó chịu bực bội trong người. Thủy giận anh, Thủy xóa số điện thoại của anh cho bõ ghét. Rồi Thủy lại ân hận, Thủy nhìn chằm chằm vào cái điện thoại để xem anh có nhắn tin, gọi điện không. Một tiếng, hai tiếng rồi ba tiếng... thời gian trôi qua thật nặng nề như hình phạt dành cho Thủy. Thủy cầm điện thoại lên bấm số, nhắn tin cho Đức Thanh:

- Anh! Em nè.

 Một phút, một giờ, một ngày, hai ngày, ba  ngày... không có tin trả lời.

Thủy bắt đầu thấy ân hận, rồi Thủy tự phán xét mình  như một kẻ tội đồ. Tại Thủy vô tâm, hay tại cái hôm đi chơi ở Đồi Cù. Anh xin được hôn "một nụ hôn đúng nghĩa của tình yêu", mà nhất định Thủy né tránh. Có lẽ anh nghĩ là Thủy xem thường anh, hay Thủy quá yêu gia đình, chồng con của mình. Biết bao nhiêu câu hỏi cứ bủa vây trong đầu Thủy. Không thể đợi được, Thủy bấm máy gọi cho anh. Hết cả hồi chuông cũng không có tín hiệu trả lời. Cô không còn giận hờn anh, mà chuyển sang lo lắng. Thủy đứng ngồi không yên. Cô gọi điện đến cơ quan anh. Thủy mới hay tin anh bị ung thư đã nhập viện hai tháng.

***

 Bước chân vào buồng bệnh, Thủy thấy có một phụ nữ đang làm gì đó ở cuối giường anh, có lẽ là vợ anh. Thủy không còn ngần ngại gì, cô bước đến bên cạnh, tay cô nắm chặt tay anh, mắt ngân ngấn lệ, Thủy khẽ gọi:

 - Anh! Anh tha lỗi cho em nha anh! Em thật sự đáng trách!

Đức Thanh gượng cười, gương mặt xanh xao, râu mọc lởm chởm sợi ngắn sợi dài. Anh nắn nắn ngón tay Thủy  khẽ lắc lắc đầu, giọng yếu ớt nói rất nhỏ đủ để Thủy nghe:

  - Anh... yêu em! Tiếc... là anh không thể...

Không khóc nhưng những giọt nước mắt đã tràn mi, Thủy lắc đầu lia lịa:

 - Không! Không phải như thế! Anh sẽ khỏe mạnh, sẽ phải thực hiện những điều anh mơ ước. Và còn... yêu em!

 Thủy không còn làm chủ được cảm xúc của mình. Cô ôm anh, cúi xuống hôn anh lên trán, lên má rồi trao cho anh nụ hôn của tình yêu và sự sống./.

Nụ hôn trao anh