Tình yêu còn mãi
LÊ QUANG KẾT
Họ cưới nhau trong tình yêu hạnh phúc. Hân - Trưởng phòng một công ty đầu tư nước ngoài, Tuệ Nghi - họa sĩ hãng phim, căn hộ gia đình họ tọa lạc ngay trung tâm thành phố. Cha Hân bệnh mất sớm, mẹ nuôi anh trong nhọc nhằn với nghề hàng xén ở làng quê. Bà kỳ vọng vào đứa con trai duy nhất hiền lành thông minh, lấy đó làm niềm hạnh phúc đời mình. May mắn đến với bà, cưới vợ cho con trai cùng lúc đất nhà nằm trong khu dự án quy hoạch công nghiệp được đền bù giải tỏa một khoản tiền khá. Tất cả của nải chắc chiu dành dụm bao năm bà đã dồn cho vợ chồng Hân - họ tậu căn hộ mới ngay khu đất vàng đô thị. Bà Vò nghĩ mình già rồi họ, hàng bà con láng giềng bấy nay thôi thì đất lề quê thói chẳng phải đi đâu, xe cộ inh ỏi với lối sống đô thị náo nhiệt xô bồ, mình chẳng thích hơn nữa có thân thiết quen biết ai đâu, buồn chán lắm. Thôi thì cứ ung dung tự tại nơi làng quê yên bình, đi đâu cho nhọc lòng khổ dạ.
Sau ngày cưới tình yêu của vợ chồng Hân càng bền chặt như đôi chim ríu rít chuyền cành, tung tăng líu lo tràn trề nhựa sống. Trai tài gái sắc, nhìn họ đẹp đôi bao người mơ ước. Sau một ngày bận rộn Tuệ Nghi mong sớm trở về nhà để được bên chồng, tận hưởng những giây phút ngọt ngào. Cô như cành liễu yếu mềm cần bàn tay nâng niu che chở. Hân yêu thương vợ và cần mẫn với công việc, am hiểu chuyên môn được bạn bè đồng nghiệp tin yêu. Mối bận lòng của chàng là mẹ già tận quê xa những khi trái gió trở trời lấy ai chăm lo phụng dưỡng. Anh bàn với vợ:
- Hay là đưa mẹ vào sống cùng chúng mình em nhỉ?
- Đúng rồi, em định nói điều này với anh mấy tháng nay nhưng… Có mẹ là tuyệt vời, vui nhà vui cửa anh ha…
Vợ chồng đồng thuận nhưng cũng phải năm lần bảy lượt thuyết phục năn nỉ nói gần nói xa, bà Vò mới chịu vào thành phố sống. Tuệ Nghi tin rằng với tình yêu chồng, cô và mẹ sẽ có tiếng nói chung. Cô đã nghe nhiều chuyện mẹ chồng nàng dâu khó thể dung hòa, thậm chí đổ vỡ hạnh phúc gia đình… nhưng cô tin mình sẽ là cô dâu hiền được mẹ chồng yêu quý.
Mỗi khi bày tỏ tình yêu thương vợ, Hân thường bế nàng và đặt lên môi nàng nụ hôn cháy bỏng. Hôm nay chàng còn quay một vòng âu yếm rồi đặt nàng xuống chiếc ghế sopha êm ái. Tuệ Nghi cảm giác hạnh phúc tràn trề nhưng có điều gì đó bâng quơ làm nàng lo sợ…
- Phòng mẹ hướng chếch Đông để đón ánh nắng ban mai và hợp phong thủy với người già anh nha…
- Ôi, vợ tôi đáng yêu, em đã chọn bao giờ cũng… tối ưu không chê vào đâu được.
- Anh giỏi… nịnh lắm.
***
Người già sống theo nếp quê thường giản dị tiết kiệm. Hoa trái mọi thứ quanh vườn không phải mua sắm, người nhà quê chẳng trưng hoa vào ngày thường bao giờ chỉ ngày Tết hay giỗ chạp thì cắm vào bình mấy bông vạn thọ, bông trang, huệ hay bông cúc đơn giản, thế là đủ. Nàng dâu họa sĩ lại thích hoa tươi: Hồng, lan rồi tulip, cẩm chướng đắt tiền, chỉ vài ba ngày cao lắm là một tuần phải thay hoa nơi phòng khách.
- Các con phung phí quá, phải biết dành dụm “tích cốc phòng cơ tích y phòng hàn” chứ. Tiền mua hoa mỗi tháng cả triệu bạc, uổng phí lắm.
- Mẹ ơi, hoa tươi là niềm vui không thiếu được đâu mẹ. Nếp sống người thành phố hiện đại là thế mẹ ạ!.
Chuyện hoa tươi mỗi lần mua về bà gia đều hỏi giá và chép miệng tiếc rẻ thở dài. Không chỉ hoa mà mọi thứ mua sắm mẹ đều gặng hỏi từng thứ rồi lẳng lặng vào phòng lầu bầu khó chịu. Có lần nhìn cảnh ấy, Hân cười bảo vợ.
- Em yêu ngốc ơi là ngốc, em chỉ nói một nửa so với giá ngoài chợ thì mẹ sẽ vui biết mấy, phải không nào?
Cuộc sống bắt đầu có điều bất an, chuyện nhỏ nhưng từng chút từng chút làm nàng dâu mẹ chồng khó chịu, bất hòa thậm chí tránh mặt nhau. Đâu chuyện hoa tươi, điện nước mỗi tháng lên tới tiền triệu, giặt máy tốn xà phòng, quạt máy điều hòa tốn điện, ăn uống thừa mứa… Hồi dưới quê mọi thứ bà Vò chẳng mất một xu, có sao đâu. Điều khó chịu nhất là mỗi sáng bà chứng kiến cảnh con trai phải dậy sớm chui vào bếp nấu ăn; trong khi nàng dâu ngủ nướng trên chiếc giường nệm êm ái, phải đợi chồng gọi mới dậy. Dâu con gì mà lạ thế. Cứ mỗi buổi sáng vào bàn ăn, ba người mỗi người một cõi. Mẹ chồng mặt nặng, anh chồng lo nghĩ, nàng dâu giả câm giả điếc nhưng dè chừng, mọi thứ bỗng trở nên u ám nặng nề.
Hồi ngoài quê bà Vò vốn hay lam hay làm, vào thành phố bà chẳng chịu yên. Việc gì bà cũng muốn tham gia. Tuệ Nghi chẳng thích thú việc mẹ chồng nhúng tay vào công việc, chỉ thêm bận bịu chứ ích gì. Rửa chén bát bà chỉ dùng tay không dùng nước rửa, túi nilon đựng đồ bà tích cóp để bán ve chai, đôi khi khạc nhổ… Tối hôm thứ bảy bực mình chuyện đạo diễn phàn nàn thiết kế mỹ thuật, về nhà trong trạng thái không vui, Tuệ Nghi giải tỏa ức chế bằng việc ném tất cả túi nilon vào thùng rác, cô rửa lại chồng chén bát mẹ vừa rửa, dọn dẹp nhà cửa chùi cọ nhà bếp… mọi chuyện cô làm như tát nước vào mặt mẹ. Bà Vò nhìn hành động con dâu như muối xát tận tâm can. Hình như đã vượt tới đỉnh điểm của tức giận, bà Vò nặng bước vào phòng đóng sầm cửa rồi gào to:
- Trời ơi! Nó chê tôi dơ bẩn, quê mùa, dốt nát… trời ơi là trời…
Hân cuống lên, tối hôm đó anh khó ngủ nằm cứ trăn trở, bần thần; bao nhiêu muộn phiền lo âu. Tuệ Nghi cố làm nũng, Hân chẳng thèm để ý. Cô điên tiết.
- Em sai chỗ nào?
- Em đã quá quắt, nguời già lòng tự trọng cao lắm, biết không?
Không khí gia đình căng thẳng, bà Vò chẳng bao giờ trò chuyện với nàng dâu Tuệ Nghi. Chàng Hân sống trong mệt mỏi, biết bênh ai bỏ ai. Mẹ đối với anh là suối nguồn bất tận, vợ là tình yêu gắn bó một đời, người nào cũng chiếm phần tròn đầy trong trái tim anh. Nỗi khổ niềm vui giữa cõi đời tục lụy, hình như chẳng có cái nào giống cái nào, niềm vui đi qua nhanh còn đau khổ ở lại muộn màng. Mẹ và vợ, chữ hiếu chữ tình biết làm sao cho trọn vẹn đôi đường?
Từ hôm đó bà Vò dậy sớm nấu bữa sáng thay cho cậu con trai. Mẹ thương con là quy luật muôn đời. Đàn ông đàn ang cần chi vào bếp, con mình giỏi giang có địa vị xã hội, tội tình chi phải nội trợ. Hân đã quen với mọi thứ ăn uống mẹ lo từ nhỏ nên ngon miệng hơn mỗi bữa sáng, bà Vò nhìn con tươi vui rồi nhìn nàng dâu dò hỏi trách móc. Tuệ Nghi lại nghĩ bụng, chồng hùa với mẹ ghét bỏ mình, cô lập mình. Ngay tối hôm ấy trước khi ngủ, lần đầu tiên Hân tỏ thái độ to tiếng với vợ.
- Cô chê mẹ tôi nấu ăn dơ nên bỏ bữa sáng ở nhà, có đúng không? - Tuệ Nghi đầm đìa nước mắt ấm ức, nhưng chồng vẫn lạnh nhạt quay lưng ra ngoài và còn dằn giọng.
- Cô còn… chút tình thì hãy ăn sáng ở nhà cho tôi… nhờ.
Cô phục tùng nhưng tâm bất phục, cô mệt mỏi nhưng đành sáng sáng ngồi vào bàn cố nuốt. Và một hôm đang ngồi ăn Tuệ Nghi chợt thấy buồn nôn muốn ọe ra dù cố kìm nhưng bất lực cô quăng bát đũa chạy vào toilet nôn thốc nôn tháo. Chưa kịp hoàn hồn cô đã nghe tiếng khóc đay nghiến oán trách bằng những từ ngữ cay nghiệt theo thổ âm của mẹ, còn chồng thì đứng ngay trước cửa nhìn cô căm tức tới cực độ. Cô há hốc ngạc nhiên chẳng nói hay thanh minh được gì, cô chỉ nghĩ thầm mình có cố ý nôn ọe gì đâu… Vợ chồng to tiếng, cãi nhau với bao từ lạ lẫm, những cá tính được khoét sâu bằng câu chữ độc địa, mọi điều xấu trên đời đều nằm vào một trong hai -“Yêu nên tốt ghét nên xấu” là thế! Lúc đầu bà Vò còn giương mắt đứng nhìn, một lát sau khi nghe tiếng nặng nề của hai vợ chồng trẻ bà thất thểu bỏ ra ngoài. Hân tức tối nhìn vợ rồi lao nhanh theo mẹ… Gần cả tuần chẳng thấy hơi tăm, bặt vô âm tín, cô điện thoại chồng nhưng rơi vào im lặng không tiếng trả lời. Nàng dâu rối bời, mẹ chồng lên đây mình chịu bao điều oan ức, biết làm sao đây, vậy mà anh ta còn lên mặt muốn thế nào nữa …
***
Buổi sáng gặp chị Tuyết Ngân và cô văn thư ở cổng hãng phim, chị cùng cô bé nhìn cô chăm chú rồi nhoẻn miệng cười.
- Coi bộ cô họa sĩ ốm nghén, đi phụ sản kiểm tra xem sao?
- Đúng thế chị ơi, nhìn chị Tuệ Nghi khác lắm…
Hóa ra là thế, tại sao sáng hôm ấy mình buồn nôn khó ở? Kiểm tra ở bệnh viện cho kết quả Tuệ Nghi đã có mang. Niềm vui được làm mẹ - thiên chức cao đẹp của người phụ nữ pha trộn chút buồn hờn trách: - Tại sao chồng và mẹ lại không nghĩ tới chuyện này nhỉ? Tình cờ hay hữu ý, vừa ra tới cổng khoa phụ sản cô thấy chồng đang loay hoay gửi xe. Mới một tuần sao trông Hân tiều tụy thế. Nhìn bộ dạng chồng làm lòng cô xót xa. Cô gọi anh nhưng đáp lại là cái nhìn dửng dưng xa lạ, ánh mắt anh hàm chứa nỗi oán ghét như mũi kim nhói buốt đâm vào tim cô. Ngồi trên taxi cô muốn khóc nấc lên: “Anh yêu, em sắp sinh cho anh một cục cưng đây!”. Và cô tưởng tượng trong niềm hạnh phúc được anh bế lên quay một vòng với nụ hôn nồng cháy hơn hẳn bao lần trước đó…
Về nhà cô nằm vùi trên giường với bao tự vấn. Cô khóc. Chỉ thế mà tình yêu kết thúc rồi sao? Chỉ vì mẹ và chỉ một lần lầm lỗi mà chúng con mất nhau ư? Vĩnh biệt tình anh? Tình yêu dễ dàng vuột mất thế hở anh? Những kỷ niệm trở về trong thổn thức, những lần giận hờn bao giờ Hân cũng tìm cách giảng hòa trước, lần này tồi tệ thế sao anh? Bần thần tới khuya, có tiếng chìa khóa mở tủ Tuệ Nghi bật dậy thấy chồng đầy nước mắt đang loay hoay. À, anh ta đang cần tiền phải về nhà lấy, thế thôi. Cô lạnh nhạt nhìn chồng với ánh mắt vô cảm. Hân cũng làm như không nhìn thấy vợ, anh vội vã hờ hững bỏ đi. Hân đi rồi, Tuệ Nghi lại khóc. Tình và tiền anh ta tách bạch rạch ròi. Thôi hết tình. Dù thế nào cũng phải ba mặt một lời, để rồi đường ai nấy đi. Vừa đầu giờ sáng cô đã gõ cửa công ty, chàng vệ sĩ trẻ ngạc nhiên:
- Thưa chị, tôi được biết cách đây một tuần mẹ của trưởng phòng bị tai nạn nghiêm trọng nằm bệnh viện, trưởng phòng đã xin nghỉ để chăm sóc mẹ cơ mà. Chị vừa đi xa về có phải không?
- Cám ơn cậu!
Lòng cô rối bời, mẹ tai nạn mà mình vô tâm thật. Tuệ Nghi đến ngay bệnh viện nhưng khi gặp mặt chồng, mẹ đã nhắm mắt ra đi. Nước mắt cô rơi lã chã, đến nông nỗi này sao… Nhìn khuôn mặt tái tím vàng vọt của mẹ, cô như mất hồn, dù thế nào cô cũng có phần lỗi trong tai họa tày trời này… Người ở bệnh viện kể chuyện: Bà Vò trên đường ra bến xe về quê khi băng qua đường đã bị chiếc xe tải đụng trúng chấn thương sọ não, bác sĩ tận tình cứu chữa nhưng không qua khỏi…
Hân lặng lẽ lo chuyện ma chay an táng mẹ, rồi anh ở hẳn cả tháng ngoài quê. Nỗi đau lớn làm anh ngã quỵ. Người anh sút hẳn, từ chàng trai khỏe mạnh hoạt bát anh suy sụp ai nhìn cũng ái ngại. Bạn bè khuyên giải, lựa lời nhưng Hân chẳng thiết gì. Anh dọn vào phòng mẹ ngủ ngày nào cũng tới khuya mới về nhà người sặc mùi rượu. Tuệ Nghi lo lắng, khổ tâm dằn vặt,bao thứ đè nặng lên cô, chuyện mẹ mất có phần lỗi ở cô nhưng không là tất cả, chẳng ai muốn thế. Cô mất mẹ ruột từ nhỏ và cô cũng hiểu chữ hiếu thuận thương quý mẹ chồng. Nếu hôm ấy mình không nôn tháo, nếu hôm ấy mình không to tiếng với chồng, nếu mình thấu hiểu một tý, nếu mình biết đặt mình vào người mẹ… Bao chữ nếu đặt ra… Tai họa giáng xuống gia đình đôi vợ chồng trẻ như lấy đi mọi thứ, họ gần bên nhau mà xa cách nghìn trùng.
Một hôm trên đường về nhà ngang qua tiệm ăn hai người thường ăn trưa, ngày mẹ còn sống ngoài quê. Tuệ Nghi bất ngờ thấy chồng đang ngồi tươi cười trò chuyện với cô gái trẻ, anh ân cần vuốt nhẹ mái tóc cô ta. Cô tưởng mình nhầm, nhưng không… họ đang âu yếm nhau như Hân và cô ngày xưa hạnh phúc. Cô đã hiểu, bước vào tiệm trân trân nhìn Hân, đôi mắt Tuệ Nghi ráo hoảnh. Cô không cần nói và nói để làm gì nữa… Cô tình địch nhìn Tuệ Nghi nhìn Hân định đứng dậy, anh ấn cô ta ngồi xuống rồi nhìn vợ: “Ừ tôi thế đấy, cô muốn gì?”. Tuệ Nghi thất thần, người cô và cả đứa bé trong bụng cô như ngã quỵ…
Nhân chứng vật chứng đã rõ mồn một, đêm ấy Hân không về. Anh muốn minh xác một hiển ngôn - cùng với sự qua đời của mẹ, tình yêu giữa chúng ta chấm hết, đừng bận tâm làm gì chỉ đau khổ đến tận cùng mà thôi… Giờ Tuệ Nghi sống một mình cô đi khám thai một mình, vui buồn đau khổ một mình. Trái tim cô vỡ vụn khi nhìn các bà vợ bụng bầu được chồng dìu đến phòng khám. Bạn bè khuyên nhủ, có người còn bóng gió gần xa khuyên cô bỏ cái thai đi cho yên chuyện, em còn trẻ đẹp có khối chàng theo lo gì… Cho đến cái hôm, cô về nhà đã thấy anh ngồi chờ bên chai rượu dở dang trên bàn còn tờ giấy một bên đã có chữ ký của Hân. Khỏi xem cô đã biết điều gì trong tờ giấy kia. Cô bình tĩnh đến lạ thường.
- Đợi một tý tôi sẽ ký ngay đây.
- Em có bầu rồi đấy à?
- Vâng nhưng không sao cả…anh có thể đi được rồi…
Quá khứ là quá khứ không thể trở lại nữa rồi, chúng tôi đã rạch vào tim nhau một vết thương sâu hoắm không hàn gắn nổi. Trái tim Tuệ Nghi chỉ ấm lên khi nghĩ đến đứa con trong bụng còn với chồng tim cô lạnh như băng. Anh vẫn ngủ ở phòng mẹ, nhiều đêm trở giấc cô nghe tiếng rên rỉ, âm thanh nghe như cố chịu đựng kìm nén nhưng chắc là đau đớn tột cùng. Anh ta định dở trò gì đây? Tờ giấy ly hôn đã ký nhưng chẳng thấy Hân đá động gì chuyện ngày ra tòa?
Một đêm gió mùa Đông Bắc se lạnh, cơn đau bụng dữ dội khiến Tuệ Nghi thét to. Hình như anh đang chờ đợi phút giây này, Hân bồng vợ chạy vội xuống cầu thang, chặn taxi và đưa cô vào xe. Anh trìu mến nắm chặt tay vợ như sẻ chia cơn đau, cầm khăn lau nhẹ lên trán cô nóng hổi. Tới cổng Hân lại bồng vợ chạy nhanh lên khoa sản. Cố nén cơn đau, cô thầm hỏi - Sao lưng anh ấy lạnh ngắt thế kia? Sao anh không còn khỏe như ngày trước? Có điều gì với anh mà mình chưa rõ? Đôi vai anh sao gầy guộc? Một ý nghĩ chợt đến trong cô, liệu trên đời này có ai yêu thương mình như anh ấy không nhỉ?
Hân vịn cánh cửa đưa ánh mắt ấm áp nhìn vợ khi được chuyển vào phòng sinh bên trong. Một ngày cũng nghĩa vợ chồng, Tuệ Nghi cố nhịn đau mỉm cười - nụ cười bao dung hỉ xả… Chỉ hơn một tiếng sau Tuệ Nghi sinh một cậu bé kháu khỉnh, mọi người chúc mừng còn anh nhẹ nhàng nhìn chăm chăm cô và con mà rưng rưng nước mắt…
Mẹ tròn con vuông, Tuệ Nghi và cháu bé về nhà trong niềm hân hoan của bạn bè bà con quen biết. Vừa đặt mẹ con cô vào chiếc giường ấm cúng quen thuộc, cô ngước mắt nhìn anh nhưng… Người anh mềm nhũn kiệt sức mệt mỏi ngã quỵ xuống sàn nhà… Chuyện gì thế anh? Tờ giấy chẩn đoán bệnh trong túi anh…rơi ra. Kết luận và kết quả xét nghiệm đã xác định: Bác sĩ cho biết Hân đã bị ung thư xương giai đoạn cuối, phần phụ chú còn ghi: Sự chịu đựng của bệnh nhân Hân quả là kỳ lạ hiếm có… Trời ơi, tai họa và đau đớn ghê gớm ập xuống chồng cô mà cô không hề hay biết; cô còn nghi ngờ buộc tội, cô còn xa lánh đóng kịch, cô còn lên án chồng xấu xa ngoại tình và bao điều tệ hại độc ác nhất… Cô oà khóc nức nở…
- Chồng tôi… anh yêu ơi… Hân ơi… hãy tha thứ cho em. Lỗi lầm tất cả thuộc về em. Em là người vợ tệ bạc xấu xí… anh ơi…
- Làm gì để cứu mạng sống chồng tôi… hỡi trời…
Nỗi đau xé ruột xé gan với Tuệ Nghi, tiếng rên mỗi đêm cô nghe là thật. Anh đã biết mọi thứ và chuẩn bị cho chuyến đi xa. Giờ anh nằm đó, thoi thóp, đau đớn, chịu đựng, từng đốt xương toàn thân đang mỏi mòn phân hủy, di căn đã chạy tới phần tủy… Dù còn tháng ở cữ nhưng cô không thể ngồi yên trong nhà, cô bồng con trai tới bệnh viện. Lòng nhủ thầm, tới một lần với cha con ạ, cha sẽ không còn ở lâu với mẹ con mình nữa đâu, cha đau nhức tận xương tủy con ơi… Vào tới giường anh nằm, anh vẫn còn hôn mê do cắt cơn giảm đau. Tuệ Nghi bồng con đặt cạnh bên anh rồi gọi khẽ.
- Con đang hỏi anh - cha đau nhức chỗ nào? Con đang muốn chuyền hơi ấm của cả em và con sưởi cho anh đây…
Hân như ngọn đèn sắp tắt vụt sáng, anh mở mắt khó nhọc nhìn vợ và đứa con yêu chưa kịp đặt tên. Thằng bé như thấu hiểu tình cha, rúc vào lòng cha, từng ngón tay nhỏ xíu hồng hồng ngọ nguậy mân mê trên gương mặt cha…/.