Dệt thời gian
SANDRINE BETTINELLI
Đang chán chường một cách mơ hồ, tôi nhìn qua cửa sổ thấy trôi qua một khung cảnh đơn điệu. Khoang tàu trống rỗng, ngoại trừ một bà già nua ngồi sẵn ở đó trước khi tôi bước vào. Bà ta ngồi đối diện với tôi, gần cửa sổ, hướng về phía ra vào. Bà ta đặt lên bàn tháo rời ra được một cái túi đựng đầy kim đan đủ kích cỡ và những cuộn len nhỏ. Ở giữa là những cái kéo có đầu nhọn.
Chúng tôi nói chuyện với nhau vài câu, rồi bà ấy im bặt, thích thú quay lại với công việc cùng những suy nghĩ riêng của bà ấy. Nhưng bà ta im lặng một cách dịu dàng và đáng yêu, người ở gần cảm giác dễ chịu.
Tàu chui vào một trong những đường hầm dày đặc của dãy núi Alpes. Tôi chẳng ưa thích tiếng ồn khô khốc mà các toa gây ra khi chui vào đấy. Bóng đêm đột nhiên cắt đứt một cách tàn bạo các tư tưởng và sự bận tâm. Trong chốc lát, tôi không còn nghe thấy tiếng lách cách của những chiếc kim đan của người đồng hành. Nhưng ngay khi ánh sáng trở lại, thì những ngón tay của bà lại thoăn thoắt đan, một mũi trên, một mũi dưới.
Sau khi ra khỏi tunnel độ năm phút, cửa khoang tàu mở nhẹ nhàng. Bà già ngước mắt lên, tôi hơi quay người để săm soi người mới đến. Là một người đàn ông, quãng ba chục tuổi, mặc một chiếc T-shirt đen. Chiếc mũ cát-két che lấp trán sùm sụp tận mắt. Anh ta không có hành lý gì.
Chúng tôi chờ anh ta cất tiếng chào mà không có. Người đàn ông kéo tấm mành mành che cửa kính của cửa ra vào. Y tiến lên, không ngồi vào một trong những ghế trống mà dừng sát cạnh tôi. Hắn nhẹ nhàng cúi xuống, tóm lấy tay tôi. Tôi mở miệng ra để kêu nhưng tôi im lặng. Tôi vừa chợt nhận ra trong tay kia hắn có dao cạo.
Bà già định đứng dậy một cách khó nhọc. Hắn xô bà ta mà không hề quay lưng, chỉ dùng tay. Bà ngã xuống ghế vừa kêu lên một tiếng khẽ.
- Mụ già, chớ có kháng cự, nếu không hãy coi chừng.
Hắn bắt tôi đứng dậy, rồi xô tôi tới bàn. Tôi ớn lạnh xương sống.
- Mụ già thấy rồi đó. Mụ chắc sẽ thấy, thậm chí, rõ hơn ta làm gì.
Hắn vén váy tôi lên.
Tôi cảm nhận có gì đó trong tay mình. Chiếc kéo! Bà già đã khôn khéo tuồn vào tay tôi một cách kín đáo.
Trước khi đã có thể suy nghĩ, tôi cắm phập mũi kéo vào bụng gã đàn ông. Kéo cắm sâu vào bụng một cách dễ dàng.
Hắn đổ phịch xuống đất, vừa ôm lấy bụng. Các ngón tay hắn đầy máu. Hắn rên lên lẫn với tiếng rủa:
- Đồ điếm, con đĩ, tao sẽ xé xác mày ra.
Tôi giơ tay với chuông báo động. Đúng vào lúc mà tôi cảm thấy tay nó ở trong tay tôi, thì tàu lại đi vào tunnel.
Tôi lấy hết sức nhưng chỉ nghe thấy tiếng gió ào ào ở vách.
Trong đêm tối, thảm kịch dần dần xâm lấn tôi: “Nếu hắn gượng dậy? Làm sao tôi đã làm được như vậy? Tôi, một người không giết một con kiến. Nếu mình cần phải tự bảo vệ, thì mình lại vẫn sẽ làm như vậy chứ?”
Tàu quay ra ánh sáng. Trong khoang tàu, chỉ còn mỗi bà già, đang nhìn tôi, mặt tái mét.Tôi lầm bầm: “Thế hắn đã được cứu rồi sao? Phải báo cho người soát vé”.
Thế nhưng, kiệt sức, tôi ngồi sụp xuống ghế. Vài phút trôi qua. Hơi thở tôi chậm chậm. Cánh cửa khoang tàu mở nhè nhẹ. Bà già quay lại và kêu khe khẽ, tôi ngước mắt lên. Trong lỗ cửa, một người đàn ông độ ba mươi tuổi, mặc T-shirt đen, không tì vết ngó nhìn chúng tôi. Chiếc mũ cát-ket che trán tới mắt. Y không có hành lý. Hắn không có một vết thương nào.
Tôi bắt đầu run lên. Người đàn ông kéo tấm mành mành che tấm kính của cửa ra vào. Y tiến lên, nghiêng người, tóm lấy tay tôi. Tôi mím miệng. Tôi đoán hắn cầm gì trong tay kia.
Bà già không định đứng dậy. Hắn cười khẩy, không nhìn bà ta: “Thế nào mụ già, sợ hả? Đừng sợ, rồi sẽ làm vừa lòng mụ, mụ thậm chí không phải biết người ta làm thế nào”.
Hắn bắt tôi đứng lên. Tôi thấy lạnh xương sống.
Hắn vén váy tôi.
Bà già tuồn kéo cho tôi
“Không, tôi không thể. Quá khủng khiếp, thật là cơn ác mộng. Tôi sẽ không làm thế. Tôi biết rằng tôi không thể bắt đầu lại như vậy.
Tôi xòe tay ra . Kéo rơi xuống đất. Kẻ hiếp dâm cố tụt váy của tôi.
Hắn ngã phịch xuống đất, quằn quại vì đau đớn. Hắn rên rỉ lẫn với tiếng nguyền rủa: “Đồ điếm, đồ đĩ thõa, tao sẽ lột da mày”. Tôi nhìn nó, hoài nghi.
Nó có một cái lỗ ở bên sườn. Tôi ngước mắt lên. Người đồng hành của tôi đang cầm một cái kim đan dính máu trong tay.
Bà ấy nhìn tôi, nhăn nhó vẻ xin lỗi . “Tôi đã không định đứng lên, xin lỗi, những người có tuổi học được kinh nghiệm”
Tôi không khôn ngoan bằng bà ta. Tôi hòng kéo còi báo động. Đúng vào lúc tôi nắm tay bà trong tay tôi, thì tàu lại đi vào đường hầm. Tôi lấy hết sức mình nhưng tôi chỉ nghe thấy tiếng ồn vọng vào vách.
Trong màn đêm, tôi thấy mình buồn nôn. “Liệu có lặp lại không? Làm thế nào thoát được chứ?”. Tàu lại ra chỗ sáng.
Bà lão nhìn tôi, mắt lim dim, vẻ mơ mộng.
- Cô bạn trẻ thân mến, sau khi ra khỏi đường hầm tới, nếu cô lại thay khoang tàu? Ta tin là sự hiện diện của cô ở đây là một sai lầm.
Tôi đỏ ửng mặt, như một cô học trò bị cô giáo mắng.
- Bà có lý, thưa bà, thế còn bà ạ?
- Ôi, tôi ấy à, cô biết đấy, tôi chả liều lĩnh gì. Tôi chỉ là một người đàn bà già nua. Và rồi tôi có những kim đan của tôi.
Và trong lúc cửa của khoang tàu nhè nhẹ mở và khi chúng ta không ngạc nhiên nhìn thấy một người đàn ông mặc áo T-shirt đen, thì bà ấy sẽ lắc lư với công việc của mình vừa mỉm cười, tay thoăn thoắt, chiếc khăn dài có sợi nhiều màu. Bà ấy lẩm bẩm:
- Cô bạn trẻ của tôi ơi, cô muốn gì, mỗi người một số phận…
Người đàn ông tiến lên. Tôi không nhìn người ấy. Trước mắt tôi, người phụ nữ già đang cắt dứt khoát một sợi len thừa của tác phẩm của bà ấy, bằng cái kéo có đầu nhọn.
NGUYỄN TIẾN QUỲNH dịch