Tôi vinh dự được tham gia đoàn công tác của tỉnh Lâm Ðồng ra thăm đảo Trường Sa. Chuyến đi đã để lại trong tôi rất nhiều cảm xúc đặc biệt, ghi dấu vào ký ức chẳng thể phai mờ. Những câu chuyện đời thường trên đảo mãi mãi vẫn còn in trong trí nhớ của tôi, ngay cả khi tôi đang thả bước giữa không gian Ðà Lạt mùa xuân tươi thắm.
Quê tôi có cánh đồng rộng mênh mông với những mùa lúa chín vàng chạy tít tắp đến tận chân trời. Lúc học trò nghỉ hè cũng là lúc lúa đã được gặt xong, cánh đồng như rộng hơn, xa hơn; bầu trời như xanh hơn, cao hơn và nắng hạ như ươm vàng trên những đám ruộng trơ gốc rạ. Cao vút giữa không trung đôi cánh chim chiền chiện chấp chới trong nắng lửa trưa hè, tiếng hót véo von, réo rắt như từ đỉnh trời vọng xuống lẫn vào hoa nắng xa xa. Đám trẻ chúng tôi thường thả bò tự do trên đồng rồi rủ nhau đi bắt cá, bắn chim hay chia phe nhau đánh trận giả và bày ra bao nhiêu trò chơi suốt những ngày hè đùa vui thỏa thích; với đầu trần chân đất, đứa nào cũng đen nhẻm nhưng đứa nào cũng khỏe khoắn, chắc nịch. Những kỷ niệm đồng quê đã theo tôi đi vào giấc mơ trong những năm tháng xa nhà, trong đó luôn có hình bóng mẹ tôi, người phụ nữ đẹp, nhân hậu cả đời lăn lội trong nắng hạ, mưa đông, trên ruộng cạn dưới đồng sâu làm lụng quên mình nuôi dạy con khôn lớn thay chồng đang chinh chiến miền xa.
Xuân về! Tôi như lữ khách đăm đắm những cành mai anh đào gối mình trên khoảng xanh vô tận và soi bóng xuống mặt hồ Xuân Hương êm ả. Đã bao năm qua rồi tôi không nhớ rõ, khi còn ngoài đôi mươi, tôi đã mê mẩn những cành đào màu nâu sẫm, sần sùi, tạc vào không gian những đường nét như tranh... Tôi yêu lắm màu hồng tươi roi rói như má đào của thiếu nữ tuổi dậy thì; yêu những cung đường uốn lượn, quanh co đầy sắc đào hồng thắm, những thảm mai anh đào rực rỡ triền cao, lũng thấp, khai hoa nở nhụy sau mùa đông giá lạnh.