Một ngày trung tuần tháng 12 trời Đà Lạt trong xanh, se lạnh. Hoa dã quỳ vàng rực, nở rộ khắp các triền đồi và dọc theo nhiều con phố cổ. Khách du lịch thập phương cũng đến với Đà Lạt đông vu ...
  • Mùa xuân đang tràn ngập đất trời, hương xuân tỏa khắp muôn nơi, nhựa xuân căng đầy sức sống, cây cối đ&aci ...
  • Hình ảnh và tên gọi anh “Bộ đội Cụ Hồ” là một nét rất độc đáo trong văn hóa Việt Nam v&agr ...
  • Vào những ngày cuối thu, hoa dã quỳ đua nhau khoe sắc vàng. Rời trung tâm thành phố Đà Lạt đi theo Tỉn ...
  • Cao nguyên đang mùa mưa, nhưng sớm mai mỗi ngày trời vẫn cao xanh nắng đẹp... Thiên nhiên đất trời cũng thần thá ...
  • Buổi sáng bừng mắt chập chờn. Ngoài khung cửa, màn sương xám giăng giăng. Sương mờ trên những đọt thông lẻ loi chạy dọc theo con đường phố. Một hiện thực đầy ảo ảnh lãng mạn. Sương mờ nhạt tháp chuông Trường Cao Đẳng như bức tranh thủy mặc ai vẽ đêm qua giữa tầng không. Cảnh quen thường ngày ấy, hôm nay tôi thấy lạ như chưa từng thấy. Vẫn dán lưng xuống nệm ấm phóng mắt nhìn, thói quen này tôi đã có từ lâu khi chuyển về ngôi nhà có căn phòng ở tầng 2, mỗi sáng nhìn nắng lên ngoài khung cửa. Mùa này dịch bệnh, tật nằm nán của người già thắng thế nên tôi không vội vàng. Ngoài kia nắng chưa lên, chiếc điện thoại thông minh cho tôi biết thông tin bạn bè, người thân nơi xa, ai bình yên, ai còn, ai mất. Tôi đã nhận được tin nhiều gia đình thầy cũ và bạn bè ra đi trong đợt dịch này. Người trước, kẻ sau chồng vợ ra đi không người thân chăm sóc.... Tôi ngậm ngùi ghi mấy chữ "Thành kính phân ưu" tiễn người thân yêu đi vào nơi xa vắng.
    08/55/2021
  • Bệnh viện I Lâm Đồng đẹp và có vị trí đắc địa ở thành phố Đà Lạt ai ai cũng biết, nó nằm gọn trên một quả đồi rộng lớn, được bao quanh bởi các tuyến đường. Hải Thượng, Phạm Ngọc Thạch và Mai Hắc Đế. Những con đường tĩnh lặng, nhiều cây xanh bên những biệt thự trầm tư và hoa lá tươi tốt quanh năm.

    08/52/2021
  • Từ khi loài người sinh ra, hình thành bộ tộc, bộ lạc, rồi hình thành quốc gia dân tộc, con người sống trong yêu thương, thanh bình, hạnh phúc. Đồng thời, cũng dần hình thành các loại giặc giã xâm lược, cướp bóc đất đai tài nguyên của các dân tôc, bộ tộc khác... Nhưng trong lịch sử nhân loại có lẽ cũng chưa có loại giặc nào ngấm ngầm, nham hiểm, vô hình… như “Giặc Covid-19”. Nó xâm nhập gần như cùng lúc vào tất cả các nước trên thế giới. Nó bắt nguồn từ Vũ Hán, Trung Quốc... Nó gây ra một thảm họa toàn cầu, làm hàng mấy trăm triệu người nhiễm bệnh và nhiều chục triệu người chết trong đau đớn. Và tất cả 198 quốc gia, vùng lãnh thổ trên thế giới cũng cùng lúc phải chống lại một kẻ thù chung - “Giặc Covid-19”.
    08/01/2021
  • Đầu tháng 10-2021, Ma Hy Touneh Định chính thức được về nhà sau gần ba tháng ròng rã nơi tuyến đầu điều trị các bệnh nhân Sars-cov-2. Giờ thì tôi trở lại buôn Diom A, huyện Đơn Dương để được nghe tiếng hát “Cây đàn Chapi” của giọng ca bác sĩ Định, người con của đồng bào Raglay như bạn ấy đã hẹn từ mấy tháng trước, khi đang căng mình giành giật bệnh nhân khỏi tử thần của đại dịch.

    08/53/2021
  • Thành ngữ có câu “Quen sợ dạ, lạ sợ áo quần”. Nghĩa là người thân quen thường hiểu rõ bụng dạ của nhau, người lạ thường e ngại người mặc áo quần sang trọng. Tôi vừa thân quen, vừa là láng giềng, đồng nghiệp với Nhà báo - Nhà văn Nguyễn Thanh Đạm 30 năm nay nên rất hiểu, quý mến và nể phục anh. Thời gian “như nước qua cầu”, thế là sắp đến ngày giỗ đầu anh Thanh Đạm (13 tháng 9 âm lịch). Xin chia sẻ bài viết tưởng nhớ anh nơi xa ngái.
    08/35/2021
  • Với tình yêu hoa nồng nàn để rồi từ một cô giáo dạy mầm non, chị đã trở thành chủ một cơ sở chuyên làm hoa đất sét nổi tiếng cả nước. Điều khác thường đằng sau những cành hoa được làm bằng đất sét ấy là cả một câu chuyện đẹp đến nao lòng ít ai ngờ đến. Đó chính là câu chuyện cảm động về tình người, tình đời, câu chuyện được dệt nên bởi một tấm lòng đầy nhân ái và bao dung.
    08/59/2021
  • Covid - 19, giờ thì cả thế giới không còn ai xa lạ với cụm từ này. Cơn đại dịch đã lan ra toàn cầu, trừ Nam Cực. Nó kéo theo cả nền kinh tế của nhiều quốc gia, trong đó có cả Việt Nam của chúng ta vốn đang trên đà phát triển, giờ bỗng trở nên khó khăn và nhiều thách thức phải giải quyết.
    04/28/2021
  • Đau đớn nhất là những người phải rời bỏ cuộc đời này khi mới đi được một quãng đường đời và bỏ lại bao dự định đẹp, có ích cho bản thân, gia đình và cộng đồng. Đau, đau vô cùng là mỗi ngày dù nỗ lực cả hệ thống chính trị và người dân, nhưng chỉ ở thành phố này thôi, suốt một vài tháng qua, ngày nào cũng có hàng trăm người phải rời bỏ cuộc sống vì nhiễm virus Corona và các biến thể của nó.
    04/02/2021
  • Cuối tháng chạp, vạn vật thu mình trong tiết đông đang âm thầm bừng tỉnh, một mùa xuân mới sẽ gõ cửa muôn nhà. Tạo hóa thật kỳ diệu khi ban tặng cho con người một năm có bốn mùa: Xuân, hạ, thu, đông. Trong bốn mùa ấy, có lẽ mùa xuân luôn được muôn loài đón chào nồng nhiệt nhất. Với con người, bao nhiêu mĩ từ đẹp đẽ đều dành tặng cho mùa xuân. Mùa xuân là mùa của rạo rực, hân hoan, ấm áp và tràn ngập yêu thương.
    13/36/2021
  • Nguyễn Văn Tuân theo cha rời quê hương Nam Định đi kinh tế mới ở huyện Di Linh từ năm 1983. Hồi đó, nơi anh đến còn là chốn “thâm sơn cùng cốc”, mênh mông đồi hoang, cỏ dại và những mảng rừng nghèo kiệt. Ngày mới vào đất lạ quê người, Tuân rất buồn. Cuộc sống trải qua 10 năm khốn khổ. Tuân vừa khai hoang vỡ đất, vừa làm thuê kiếm tiền để phụ cha trang trải cuộc sống gia đình. Có một thời, Tuân theo bè bạn vào khu khai thác vàng, tìm cơ may đổi đời. Gần 3 năm ngụp lặn ở nơi hẻo lánh, hiểm nguy; nhưng giấc mơ đổi đời vẫn cứ xa vời vợi. Tuân nhận ra rằng: Không thể đánh đổi cuộc sống bằng những hạt vàng bé xíu nhiều rủi ro. Tuân trở về cùng cha tiếp tục khai hoang vỡ hóa. Anh làm ngày, làm đêm; biến đồi hoang thành vườn trồng cây, đào ao lấy nước, thay trời làm mưa. Ban đầu Tuân trồng 140 cây cà phê, năm sau trồng thêm 110 cây, năm sau nữa trồng 300 cây rồi tiếp tục trồng lên 500 cây. Cứ thế hàng năm diện tích cà phê của anh tăng dần, đến nay anh có 9ha cây trồng, trong đó có 7ha cà phê, 1ha rừng sao và 1ha cây trồng khác.

    12/31/2021
  • Chiếc xe máy hãng Minsk, Simson quấn chặt những vòng xích quanh 2 bánh ì ạch thồ chúng tôi vào. Quăng quật non nửa ngày đường giữa đất rừng nhão nhoét. Đó là thời điểm non một phần tư thế kỷ trước, còn lúc này vẫn cự li ấy, đường láng nhựa, lung linh hoa nắng dưới tán rừng mỗi ngày càng sắc xanh đến mút trời. Thanh âm đại ngàn từ các ngọn núi thiêng Ha Lôn, Rơ Gú, Lú Cọp, Tạ Trồn… vẫn ôm lấy vùng đất biên tỉnh
    25/28/2021
  • Tự dưng lúc này đây, khi đang ngồi dưới chân một dãy núi Tây Nguyên mà trong tôi lại trào lên cảm thức về những ngọn núi. Đó có thể là nỗi ám ảnh mang mạch thở linh sơn đâu đó trong tâm tưởng. Ngắm  núi mà muốn thốt lên lời tự lòng mình, ơi những chóp đỉnh cao vời, một hạt bụi bé li ti trong vũ trụ vô hạn là tôi xin được ngàn lần cúi đầu ngưỡng vọng; xin được bày tỏ khát khao về những ký ức miên viễn trên không gian sương khói lưng chừng trời kia mãi mãi hoài sinh…    
    23/32/2021
  • Thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ về những cuốn sách của thời thơ ấu, như là lúc ru lòng mình trong khoảng trời ăm ắp bao hồn nhiên, mộng mơ xưa cũ. Đó là những cuốn sách được xếp gọn trong những chiếc kệ gỗ dài, đơn sơ, dưới bàn tay ân cần của cô thủ thư đứng tuổi, ở thư viện nhỏ trường trung học. Từng trang sách còn phảng phất mùi mực in, mùi giấy cũ, vấn vương trong trí nhớ của tôi như một mùi hương đặc biệt. Nó làm tôi mê mẩn, thích thú suốt những tháng năm qua
    02/49/2021
  • Cuối năm, khi mùa xuân đã chạm ngõ yêu thương, người người đang hân hoan với chuyện lương, thưởng và “tính toán lại sổ đời”, định không viết gì nữa nhưng lúc nghĩ về chàng trai ấy, tôi lại không nỡ. Những ước mơ, khát vọng, dự định tương lai, những trăn trở, đau đáu về thất bại để đi đến thành công của người thanh niên mang tên Nguyễn Kim Long -  cha đẻ của máy phân loại nông sản tự động theo kích thước, cân nặng, màu sắc tại thôn Pró Kinh Tế, xã Pró, huyện Đơn Dương, tỉnh Lâm Đồng đã làm cho tôi cứ thế trượt dài theo nỗi nhớ chênh vênh…
    28/45/2021