25 năm đam mê ảnh nghệ thuật, Nguyễn Văn Thương đoạt hơn 100 Giải thưởng trong nước và quốc tế. Ảnh Văn Thương chân thực, dung dị và giàu chất thơ. Anh là người đầu tiên của tỉnh Lâm Đồng triển lãm ảnh về biển đảo Trường Sa.
Một lát sau em nghe thấy tiếng các chú bộ đội tập hợp, phổ biến nhiệm vụ gì ấy. Tiếng máy bay địch đã im ắng, hai chị em lóp ngóp bò ra khỏi hầm. Vết xước, máu từ chân Diệu Nhiên rỉ ra từ lúc nào. Hai đứa đang luống cuống tìm giẻ để buộc thì chú bộ đội đã về kịp. Chú vội vàng lấy bông băng, cồn trong ba lô, miệng chú thổi thổi, tay cầm bông thấm cồn rửa vào vết thương rồi băng lại. Diệu Nhiên nhìn động tác thuần thục của chú thật thán phục. Em thầm nghĩ: Ước gì đừng có chiến tranh, ước gì chú bộ đội sẽ mãi ở lại nhà của mìnhnhỉ… Thời gian trôi đi thật nhanh, hình như vài ngày nữa các chú bộ đội phải hành quân vào Nam. Vậy là hai chị em sẽ phải xa các chú, sẽ không còn được chú tập bơi, không còn được chú chỉ cho học bài và không còn được chú chăm sóc thương yêu… Bé biết vì nhiệm vụ cao cả, các chú phải đi đánh giặc để đem lại hòa bình, hạnh phúc cho nhân dân. Nhưng mà sao lòng bé buồn quá vậy, cứ nghĩ đến lúc chia tay chú là bé muốn khóc.
Tôi nhìn anh ta ngồi trên đi-văng, cứ như anh ta có được hàng trăm cơ hội vậy. Bộ đồng phục màu xanh ô-liu, quần nhét vào trong đôi bốt đen bóng loáng. Tách cà phê tôi đang đưa - tôi muốn quẳng nó vào mặt anh ta. Anh không phải là một người lính, tôi nghĩ. Anh là một con chó bỏ chạy với cái đuôi cụp giữa hai chân.