Có cuộc thi bơi qua sông đầy cá sấu, ai bơi qua mà sống sót được thưởng 5 tỷ đồng. Rất đông người đứng trên bờ, nhưng không ai dám bơi. Chờ mãi … rồi nghe cái “Ùm”, 1 người đàn ông nhảy xuống bơi. Nhìn anh ta, vật lộn dưới sông và bị cá sấu săn đuổi, thật thảm thương. May thay, anh ta bơi rất nhanh, chỉ bị thương và sang được bờ bên kia.
Tôi giật mình quay nhìn ra phía trước, thấy màu áo quen thuộc của vợ tôi vừa khuất sau cánh cửa nhà hàng.
Một phụ nữ ba mươi sáu tuổi chưa chồng tham gia trang kết bạn trực tuyến, cũng vậy là một người đàn ông bốn mươi tuổi đã lập gia đình với một người đàn bà anh có thể còn, hay không còn yêu. Tiểu sử sơ lược của nàng cho biết nàng “thích đọc sách báo, học nấu những món ăn lạ, và bơi.” Tiểu sử sơ lược của chàng “thích sửa chữa những bàn ghế cũ trong nhà, xem phim giờ khuya, và đọc sách về các nhân vật lịch sử.” Trong thực tế, chàng đã không sữa chữa đồ đạc gì trong nhà trước khi có con, và sách về các nhân vật lịch sử thì chỉ là sách viết về các thần tượng thể thao. Cũng tương tự như vậy với nàng: Nàng không hề bơi ở hồ hay ở biển trong hơn bảy năm, từ hồi chị nàng tổ chức tiệc khi còn độc thân, và chuyện đọc sách hay nấu ăn là những chuyện khác nàng muốn làm thêm ngoài những chuyện thường nhật. Cả hai cùng đưa lên những ảnh của mình chụp từ mười năm trước, khi kiểu tóc còn đẹp, hay nói chung là tóc đẹp hơn hay nhiều hơn bây giờ. Họ chỉ dùng tên thật vì người ta không thể quá cẩn thận trên mạng. Sau hai tháng trao đổi thư điện tử và trò chuyện trực tuyến, họ quyết định gặp nhau.
Trưa tháng năm nắng như đổ lửa. Ông Đáng nằm trên chiếc võng đong đưa để xua đi cái nóng. Bỗng ông ngồi phắt dậy, hướng về chiếc rađio, nơi vọng ra một giọng chèo ngọt ngào, tha thiết: “Bác ơi/ Cây đa Bác trồng trên quê cháu/ Cho Ba Vì thêm đậm sắc xanh/ Rễ đã thẩm sâu trên mảnh đất lành/ Trông tán đa, cháu thấy hình bóng Bác…”