Chiếc Vietnam Airlinnes hạ xuống cảng Hàng không Liên Khương vào lúc mười ba giờ trưa hai mươi chín tháng tư. Trong đám hành khách đủ hạng người sang trọng ấy, người ta thấy một ông lão chừng bảy mươi, dáng cao ráo, đeo kính cận, mái tóc bạch kim bồng bềnh rất nghệ sĩ, cả chòm râu trắng như cước trông rất phong cách ngỡ người nước ngoài. Theo hộ chiếu, ông lão tên Trần Văn Hạnh, một Việt kiều từ Canada về thăm quê. Hầu như mọi hành khách trên chuyến bay quốc tế này ít nhiều đều có người thân đến đón, riêng ông Hạnh thì chẳng thấy ai. Có lẽ ông biết mình như thế nên vẫn thản nhiên thong thả kéo \ valy đến chỗ chiếc taxi đang đậu.
Câu nói thứ hai vang lên có vẻ như đã trấn an tinh thần của tôi hơn. Tôi đưa tay gạt cọng rêu đang bám trên kính để nhìn rõ hơn. Một lần nữa tôi như muốn ngất đi khi trước mắt tôi là một loài sinh vật kỳ dị. Thoạt đầu nhìn thì có vẻ giống như là cá nhưng không phải. Sinh vật này ước chừng khoảng mười kilôgam. Nó có một cái miệng, ba con mắt và hàng ngàn cái vây. Trên thân có những chiếc vảy to nhỏ không đồng đều, sắp xếp lệch chuẩn, và trên mỗi cái vảy thì có những khối u hệt trên gốc cây bàng cổ thụ nơi sân trường tôi học. Phần thân phát ra thứ ánh sáng nhấp nháy, tôi vẫn không thể định hình được đó là loại ánh sáng gì. Nó còn biết nói nữa. Tôi như sắp ngất lịm thì bỗng nhiên một làn sóng khẽ lướt qua đầu tôi và cũng kỳ lạ thay, tôi trở nên can đảm một cách không ngờ.
Trưa tháng năm nắng như đổ lửa. Ông Đáng nằm trên chiếc võng đong đưa để xua đi cái nóng. Bỗng ông ngồi phắt dậy, hướng về chiếc rađio, nơi vọng ra một giọng chèo ngọt ngào, tha thiết: “Bác ơi/ Cây đa Bác trồng trên quê cháu/ Cho Ba Vì thêm đậm sắc xanh/ Rễ đã thẩm sâu trên mảnh đất lành/ Trông tán đa, cháu thấy hình bóng Bác…”
Cô giáo Hạnh ngạc nhiên vì một tuần lễ nay bé Thảo học lớp 6A do cô chủ nhiệm học lực sút hẳn. Chiều thứ bảy, cô đến nhà bé Thảo, chỉ có bà nội bé ở nhà. Bà cho biết: Mấy ngày nay cứ học xong buổi sáng, là buổi chiều nó đạp xe xuống bệnh viện huyện, mẹ nó bị bệnh nằm viện tám ngày rồi. Bố nó đi làm ăn xa, mới về trưa nay và cũng đang ở bệnh viện.
Thủy trang điểm, chọn bộ cánh bắt mắt nhất cho mình. Bước vào hội trường, nhiều cặp mắt ngỡ ngàng trầm trồ trước vẻ đẹp sang trọng, quý phái và rất nữ tính của cô. Trong buổi tọa đàm, Thủy còn được mời lên khán đài giải trình kinh nghiệm của mình về chủ đề… Thủy hồi hộp quá, nhưng qua lời trình bày của cô được nhiều người tán dương ủng hộ.
Tôi nghĩ về thời yêu dấu còn đây mà ngỡ đã mất hút trong đêm sâu lặng lẽ và khoảng tối đến vô cùng dưới kia, lòng sông với những ánh đèn từ dãy phố xa lắc bên bờ kia soi bóng xuống im lìm. Nơi đây hai bên chiếc cầu này nếu mọi người đến rồi sau khi rời đi mỗi người để lại một chút niềm vui, một chút nỗi buồn, một chút xót đau từ tình yêu của họ thì hẳn không gian quanh đây đã đầy ứ, chật chội như trái tim tôi dù chỉ chứa một niềm khắc khoải khi nghĩ về một người.
Có lẽ đã gần mười một giờ đêm, bác xe ôm đinh ninh như thế khi các nhà hàng, quán trọ ở nơi ngã ba vào tầm này hầu như đã cửa đóng then cài. Họa hoằn chỉ mỗi bến xe trước chợ Phi Nôm, bên cạnh cây xăng Hạnh Phúc là còn sáng đèn thức phục vụ hành khách mua vé đi các tuyến ngoại tỉnh trong những ngày giáp Tết. Sương khuya từ hướng phố ngàn hoa cũng đã tràn xuống phủ trắng một vùng như tấm chăn nõn nà đắp con trăng hạ huyền đang nằm vắt ngang sườn núi. Đêm thật sự hiện diện bằng những mảng màu lung linh huyền ảo từ từng chùm đèn led, neon chiếu sáng dọc hai bên đường trông đẹp đến mê hồn.